Tôi có cơ may được đi đây đi đó nhiều nơi trên phần đất quê hương và với kỹ thuật khiêm nhường, cộng với tấm lòng thiết tha yêu mến cảnh sắc thiên nhiên, tôi đã không ngừng ghi lại những hình ảnh thân thương, rực rỡ bằng ống kính.
Nương vào nghệ thuật nhiếp ảnh, tôi tưởng mình là một nhà thơ, một họa sĩ, săn tìm, đuổi bắt từng phân ánh sáng, từng luống màu sắc.
Mặt trời lộng lẫy sáng mai, mặt trời hồng óng ả chiều tối. Từng nét núi, từng dáng sông, từng cánh đồng lúa vàng bạt ngàn của vùng đồng bằng sông Cửu Long, tưởng như có hơi thở của tôi chan hòa theo ngón tay bấm, theo ánh mắt nhìn ngưỡng vọng đam mê.
Nhiếp ảnh, một nghệ thuật đã bám riết tôi hơn hai mươi năm qua và sẽ tiếp tục trong suốt quãng đời còn lại.
Tác phẩm "Việt Nam Quê Hương Tôi" là một nửa nghiêng về tính chất tài liệu, một nửa mang tính chất nghệ thuật. Tôi mong rằng các bạn sẽ vui vẻ đón nhận với lòng thưởng ngoạn khoan dung.
Tôi cũng không dám quên tình cảm của những nhà thơ, nhà văn, bằng hữu đã hết lòng chan hòa cảm xúc của mình để mỗi hình ảnh càng thêm đậm đà nét đẹp quê hương.
LÊ QUANG XUÂN
Trên dòng sông
quê hương
XUÂN VŨ
Vung tay tung lưới giữa sông dài
Trời đất thu trong một mẻ chài
Đất rộng trời cao, chiều nhạt nhạt
Bờ xanh sóng lặng, ánh phai phai
Vườn xưa mận chín thời thơ ấu
Nước ngọt cây xanh, những tháng ngày
Mai ta về tắm dòng sông cũ
Sẽ uống say sưa những ngụm đầy
Vườn cau quê ngoại
HỒ TRƯỜNG AN
Đêm qua vườn ngoại tàu cau rụng
Vàng ố loang từng bẹ lá khô
Mo xám quắt queo bao cữ nắng
Hồn xanh phai nhạt giữa mơ hồ
Thềm vắng, xế nay ngồi vót chổi
Ngoại đưa cần mẫn chiếc dao cau
Chừng nghe tiếng chổi khua sàn sạt
Quét rụng niềm vui tự thuở đầu
Sống lá từng tàu cau chuốt mỏng
Dẻo mềm lạt buộc chổi tinh khôi
Ngoại từ xanh tóc nay đầu bạc
Vót chổi bao năm một chỗ ngồi
Đêm qua bão rớt, bông cau rụng
Mai mốt buồng cau thưa trái non
Vững mạnh nọc trầu bên mé nước
Dây dài, rễ tủa, lá xanh rờn
Nắng tắt, hiên ngoài se sắt lạnh
Gió chiều quét sạch lớp mây giăng
Ngoại đưa đẩy chổi trên sân vắng
Quét lá, làm sao quét ánh trăng?
Làm sao quét nỗi buồn giăng mắc?
Đèn lửa đêm dài chong hắt hiu
Cau sấy ba canh, than cháy đỏ
Làm sao hong ráo lệ bao chiều?
Vườn cau quê ngoại thời niên thiếu
Ươm giữa hồn thơ nét đẹp buồn
Ký ức tháng ngày rung bóng lá
Thơm hương cau tỏa dưới trăng sương
Vườn cau hòa tiếng tim châu thổ
Dựng mộ bia sau mái miếu đường
Có bóng ma người bao thuở trước
Suốt đời bám riết đất quê hương
Như kiếp thương hồ
LÂM HẢO DŨNG
Nhà tôi ở cuối dòng kinh xáng
Bên liếp dừa xanh lá chụm cành
Những lúc vu vơ chiều sắp tắt
Tôi nhìn khói bếp lượn loanh quanh
Dăm chiếc ghe buôn về khắp xóm
Cũng buồn tôi dạo gốc ô môi
Đời ai như nước lêu bêu ấy
Trên những dòng sông rợp tiếng cười
Tôi thấy hồn tôi rất lạ lùng
Như lòng gái mới buổi tân hôn
Muốn theo mây gió bay nghìn dặm
Dấu cái e dè quyện dưới chân
Lúc ấy tình quê của chính tôi
Đượm mùi lá hét xé nồng tươi
Đã che tôi lớn nhìn mưa nắng
Rồi biết yêu thương dáng một người
Chiều sông Tiền
HOÀNG DUY THỤY
Chiều mới xuống, mặt trời vương ngọn lá
Bóng hoàng hôn còn đọng ở khoang đò
Cô lái ơi, về đâu mà vội vã
Lơi tay chèo cho tôi nhắn vài câu
Ngày hai buổi chuyến đò cô xuôi ngược
Trên sông Tiền cô đưa khách ngược xuôi
Khua mái chèo, tỉ tê cùng sông nước
Cô gửi ai những câu chuyện của lòng?
Đò cô chắc chẳng bao giờ chở nặng
Nỗi ưu tư của một kẻ xa nhà
Vì cô chưa từng là kẻ đi xa
Mà trông ngóng mẹ già còn ở lại
Tôi nhớ chuyến đò ngang đưa tôi đi thuở trước
Rời sông Tiền đến một bền xa xôi
Tôi cũng nhớ vô cùng con đò dọc
Giữa sông đêm trăng sáng bồi hồi
Tôi đứng mãi bên bờ này trông ngóng
Một dòng sông đục nước phù sa
Đò cô đó có bao giờ ghé lại
Rước dùm tôi một lữ khách xa nhà
Hương cau
NGUYỄN ĐỨC BẠT NGÀN
Nghe nhau về giữa yêu thương
Với tà huy rụng bình thường hôm qua
Hẹn từ nghìn ải truông xa
Thềm đông phấn đượm trên tà áo đưa
Tìm nhau về giữa ban trưa
Khơi con nắng dậy cho vừa ái ân
Gọi nhau trong mắt thánh thần
Này em thơ dại tinh ngần hương cau
Gọi trời xanh gọi biển dâu
Nguyễn sao cho trọn một màu ban sơ
Nằm ru từng thuở tình chờ
Anh nằm im giữa dại khờ quặn đau
Gọi ngàn xưa, gọi ngàn sau
Gọi em cổ lụy gọi sầu theo anh
Thuyền trôi trong rừng tràm
LÂM HẢO DŨNG
Thuyền em xuôi mái về đâu
Gởi tôi con nước đỏ màu phù sa
Gởi hồn theo tiếng chim cha
Còn nghe đất thở gieo hòa lâng lâng
Một hương thơm chẳng phong trần
Này em đó chính hoa tràm của tôi
Tuổi trẻ ta đâu?
HÀ THƯỢNG NHÂN
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Câu sách ấy thuộc lòng từ thủa nhỏ,
Sáu mươi năm bỗng nhớ lại chiều nay,
Thửa ruộng sâu thấy lại bóng trâu cày,
Thấy khóm ruối (*), bờ tre rung tiếng sẻ,
Thấy bạn hữu, thấy lại mình tuổi trẻ
Thấy quê hương dù xa cách muôn trùng!
Tấm ảnh ấy thật tầm thường, đơn giản:
Một đứa bé, giữa buổi mai bình thản
Trên lưng trâu, thiếu cả chiếc roi tre.
Câu da dao chẳng hát vẫn lòng nghe,
Mùi lúa sớm vẫn tưởng chừng ngây ngất
Tưởng em gái long lanh đôi khóe mắt,
Áo bà ba khỏa nước dưới cầu ao,
Con chuồn kim bay chấp chới bên rào
Nhớ sông nước miền Nam
Ai hát đó?
Ai lại hát những câu ca vọng cổ?
"Lý ngựa ô"...
Con sáo cũ sang sông.
Mây như tơ, chiều ánh sắc mây hồng
Nhớ anh Bảy, chị Ba đi chợ tết,
Nhìn chậu cúc lại ghé hàng bánh tét.
Bụi Sài Gòn phảng phất, nhớ mùi xăng.
Ta ước ao được thấy một con trăng
Treo lơ lửng trên bến phà năm cũ
Quê hương đó! Quê hương là nỗi nhớ
Còn nhớ ai hơn nhớ chính mình xưa?
Một bức tranh vô nghĩa
Lạ lùng chưa!
Đủ khơi động cả một trời dĩ vãng
Những hình ảnh tưởng đi vào quên lãng
Bỗng chiều nay!
"Ai dám bảo chăn trâu"
Ta tìm đâu? Tuổi trẻ của ta đâu?
(*) Một loại cây dùng để làm bờ rào ở miền Bắc
Gọi đò
PHAN NI TẤN
Cũng trời nước ấy ban xưa
Cũng con rạch ấy đò đưa bậu về
Nương theo đìa cá bầu trê
Hồn qua ở với bờ đê lâu rồi
Dừa xanh mát lá dừa ơi
Qua xanh niềm nhớ bời rời lá gan
Tình đây bậu chẳng muốn mang
Qua đem dìm trớt dưới làn nước xanh
Hỏi người sông nước về quanh
Mấy ai nghe tiếng thất thanh gọi đò
Hỏi trúc
HOÀNG XUÂN SƠN
Quanh quanh mấy ngõ trúc lành
Hỏi thăm nghé ọ quê mình giờ đây
Nắng còn reo ở trên cây
Hay buồn hương lý rụng đầy trái soan
Chữ o em học chưa tròn
Chữ mai sau có nhọc hồn núi sông?
Về thăm quê mẹ
XUÂN VŨ
Đám lá nào đây, phải Tối Trời
Rừng gươm giáo dựng thép lên ngời
Đầu gỗ cọc lim nhô ngọn sóng
Bạch Đằng thuyền giặc kết bè trôi
Ngày mai giặc cỏ co đầu chạy
Chị dắt em về quê mẹ chơi
Bờ đất mấp mô tay chị nắm
Cười nghiêng vành nón má hồng tươi
Dáng hoa
LUÂN HOÁN
Tựa vai vào gốc cau già
Em vu vơ mộng hay là nhớ ai
Nắng hôn trũng ngực áo dài
Ta nghe mình chợt thiệt thòi cái chi
Lúa xanh hí hửng nghĩ gì
Thong dong vươn ngọn xuân thì trổ bông
Trời mây ửng vạt nước trong
Ánh lên chóp nón vòng vòng thương yêu
Lòng em rộng được bao nhiêu
Mà đôi mắt gởi trăm chiều không gian
Meo thân cau cũng bàng hoàng
Huống chi lòng dạ anh chàng làm thơ
Áo em đỏ quá không ngờ
Nụ hoa dao chợt nhập vào dáng hoa
Mai nở người đâu
TRIỀU HOA ĐẠI
Đêm mơ một cành mai
Gẫy nơi vườn tơi tả
Sáng ra thấy má đào
Còn vương dòng lệ nhỏ
Đêm mơ một cành mai
Chập chờn bay trước ngõ
Má đào ai lệ nhỏ
Mai mốt sẽ về đâu?
Khi xưa mai vàng nở
Tóc xanh với má đào
Thoạt nhìn ai biết được
Rồi mai này ra sao
Giờ đây hoa vẫn nở
Người má đào nơi đâu?
Ta ngậm ngùi tiếc nuối
Một tấm lòng cho nhau
Mai kia hoa còn nở
Trong gió sớm, chiều sương
Ai ngắm hoa có biết
Tình vương trong nắng buồn
Trưa hè
HỒ TRƯỜNG AN
Tuổi thơ em trải vùng châu thổ
Ruộng trũng, đất gò, mộng ngát xanh
Tre trúc la đà đường xóm nhỏ
Hiu hiu trong gió lá ru cành
Ơ bé thơ ơi, lòng lụa mới
Thênh thang trải khắp nẻo đường đời
Hồn nhiên trong mắt nai âu yếm
Lắng vọng bên trời tiếng viễn khơi
Cắt khúc trúc già làm ống sáo
Lưng trâu, thả nhạc buổi trưa hè
Véo von tiếng mỏng bay cao vút
Âm hưởng dạt dào, ai lắng nghe?
Ơ những trưa hè vàng lóe nắng
Sáo đưa người thả giấc thiu thiu
Chợt nghe trong đáy hồn sâu thẳm
Sôi réo đời qua tiếng nhạc thiều
Lối về cuối xóm không xa ngói
Mà sáo dặt dìu vọng đến đâu?
Để khách yêu quê nhìn bóng khói
Chân mây đồng vọng tiếng còi tàu
Cuống rún đứt lìa, tôi bỏ xóm
Miệt mài trôi giạt khắp quê hương
Nhà xưa có buổi về thăm lại
Bỡ ngỡ chừng như bước lạc đường
Cảnh lạ, người thân trôi giạt hết
Bé xưa đất lạnh đã vùi sâu
Nhưng còn lối trúc tre qua xóm
Còn bóng đong đưa giấc mộng đầu
Lưng trâu một bé ngây thơ khác
Cũng đẹp hồn nhiên cặp mắt nai
Thả sáo du dương vào nắng tỏa
Trúc tre lắng đọng điệu u hoài
Tiếng sáo ru trưa, ru quá khứ
Chập chờn từng thoáng rợn mong manh
Để tôi ngùi ngậm niềm man mác
Gửi sóng thời gian chút ý tình
Em xưa có phải đầu thai lại
Trên mảnh đất nhà trộn thịt xương?
Giao cảm nối liền qua kiếp trước
Tặng tôi bằng điệu sáo quê hương?
Để tôi sống lại bao năm trước
Những buổi trưa hè giữa xóm quê
Những buổi mênh mông nhìn nắng đẹp
Thương người đã mất dấu đường về
Dồn dập tang thương, ơi chốn cũ
Lạ lùng người cảnh, ngán ngao quê
Để rồi thêm một lần lưu lạc
Bỏ nước không hy vọng buổi về
Ngày mùa
LÊ NAM
Tôi đi qua những cánh đồng xứ lạ
Hồn mộng du lạc bước bơ vơ
Vẫn màu xanh bạt ngàn trong nắng
Sao lòng tôi hoang vắng không ngờ?
Bạt ngàn xanh, vô hồn, hiu quạnh
Đâu mái tranh thấp thoáng hàng cau
Đâu vời vợi điệu hò tình tự
Gởi gió ngàn sưởi ấm lòng nhau
Thơm trong ký ức mùi lúa mới
Những Ngày Mùa rực nắng trời quê
Làn gió mát thoảng hương đồng nội
Ôi! Quê hương mơ bước ai về
Trên đường về
NGUYỄN TẤN HƯNG
Khoan thai gõ nhịp bước đồng quê
Mục tử cùng trâu lững thững về
Nắng chiều in bóng trên đê vắng
Trời đất bao la ấy cũng mê
Cũng mê trời đất bao la ấy
Trên trời dưới đất giữa là ta
Cùng mang một nhiệm mầu không sắc
Bồng lai ngay giữa chốn ta bà
Ơ mắm đồng quê ngoại
HẢI BẰNG
Nghe thèm quá ơ mắm đồng quê ngoại
Khứa cá tươi, bông súng, rau dừa non
Củi trâm bầu bén duyên cơm nồi đất
Chỉ "Cây Dù", mẹ vá áo cho con
Bầy trẻ nhỏ trên bờ đê đồng nội
Bắt cào cào, nuôi chim sáo chìa vôi
Chiều xám nhạt bầy trâu về xóm nhỏ
Đám mục đồng buồn tẻ hát chơi vơi
Bên hàng rào ngoại tôi còn bương chải
Hái vài ba đọt chiết với muồng tơi
Ngoài bờ đìa vàng lên bông điên điển
Gió chiều lay rụng tím cánh ô môi
Thơ mẹ viết: quê hương mình nghèo lắm!
Ngày lại ngày ngoại bán bánh vòng, cam
Các dì tôi đầu hôm lo chầm lá
Dỡ cơm khuya, để đi cấy vấn công
Đêm bềnh bồng triệu mắt buồn đom đóm
Khóc hàng bần thui thủi đứng ven sông
Từ xóm dưới ai gieo buồn vọng cổ
Dầu mù u ngoại thắp sáng đèn chong
Nhà ai đó nhịp chày ba giã gạo
Tiếng à ơ, ngào ngọt mẹ ru con
Trên sông nhỏ vài chiếc xuồng ba lá
Ngược nước chèo giữa đêm tối mênh mông
Chiếc áo túi, ngoại tôi nhiều lỗ vá
Trước sân nghèo sàng gạo dưới đèn trăng
Bầy trẻ nhỏ vô tư chơi cút bắt
Tiếng vạc buồn gieo điệp khúc giá băng
Ở nơi nầy, nhạt nhòa vầng trăng cũ
Xa ngoại rồi, xa hơn nữa quê hương
Thân chùm gởi, vay niềm vui xứ lạ,
Củi trâm bầu, bàng bạc khói trầm hương
Qua đò sớm
THỤY KHANH
Nhớ quê ngọt trái dừa xiêm
Võng đưa kẽo kẹt lim dim giấc hè
Chân trời xanh mấy lùm tre
Đôi cò đứng lặng vỗ về tiếng ru
Nắng soi bãi mía xa mù
Buồn ai rụng trái mù u hững hờ
Hương cau thoảng rất mơ hồ
Ai bèo cá lội còn ngơ ngẩn đời
Nắng hồng tô má em tươi
Công anh giã gạo cho người sang sông
Gỏi tôm trộn với dưa bồng
Cơm canh đã nguội còn chong đèn mù
Chăn vịt
LUÂN HOÁN
Theo đàn vịt trắng ra sông
Ta bơi giữa cõi mênh mông nước trời
Ơ kia mây trắng thảnh thơi
Ai cho phép xuống tắm chơi dưới nầy
Thong dong vịt lội theo bầy
thong dong ta lặn với mây đội đầu
Sông êm ái nước nhiệm mầu
Tẩy tan mệt mỏi buồn rầu nhân sinh
Bờ xanh lau cỏ hiển linh
Lắc lay theo nhạc xuân tình gió đưa
Rủ rê em cõi rừng dừa
Mau chân ra ngắm vịt đùa với nhau
Ta nằm nép sát bờ lau
Chờ em xõa tóc gội đầu hộ em
Con người đáo nhậm
PHAN NI TẤN (N.D.)
Buổi chiều xuống chìm dần trên bến nước
Tan thành đêm màu lấp loáng hoàng hôn
Con nước gợn sóng vàng cho sông chảy
Tận chân mây xa như hút trong hồn
Mũi thương hồ ngược xuôi về neo lại
Lửa thuyền ai hâm nóng miếng cơm chiều
Mùi nấu nướng cuộn theo đàn gió thổi
Dính bên trời từng vệt khói buồn thiu
Cảnh đời đây lạ mặt tôi biết mấy
Một con người đáo nhậm lại xuôi Nam
Đã lâu lắm tôi xa trời quê nội
Nay qua sông niềm nhớ ngổn ngang nằm
Lên bờ đứng nghe sóng lòng còn dợn
Nước hoàng hôn nhiễu những giọt bồi hồi
Nội ngày xưa giờ khuất trong lau lách
hương quê nghèo phảng phất giữa hồn thôi.
Thanh trúc
TRẦN HOÀI THƯ
Người con gái áo vàng hay áo thắm
Tuổi mười lăm, mười sáu hay đôi mươi
Khi em đứng giữa một rừng thanh trúc
Một nơi nào yêu dấu sống trong tôi
Có phải nắng thì vàng hanh trải nhẹ
Có phải trời thì mây trắng mênh mông
Và đâu đó, chú cu cườm gáy khẽ
Và trúc mềm xào xạc lá bâng khuâng
Có phải tên người là màu thanh trúc
Thanh trúc dưới đồi, thanh trúc bên sông
Khi nào đó, ghé nhà đầy bóng trúc
Ngọn trúc dịu mềm vời vợi nhớ nhung
Tôi một thuở ruổi rong đời lính trận
Chiều Bồng Sơn về quận lỵ buồn tênh
Đêm An Lão mưa miền Trung ủ dột
Làng xóm tiêu điều, đâu mẹ, đâu em?
Nơi tôi đến hận thù hơn tình nghĩa
Nơi tôi về thê thảm cả quê hương
May xứ ấy có một loài thanh trúc
Tên gọi một người con gái sắt son
Tôi sẽ nhớ một xóm làng xa vắng
Hồn tôi đây, ai tóc xõa bờ vai
Và đôi mắt, chao ơi và đôi mắt
Đôi mắt nhung huyền phủ ngập đời trai
Tôi sẽ nhớ nồi cơm nào bốc khói
Chiếc chén sành đôi đũa nhỏ xinh xinh
Quên cam khổ lương khô và gạo sấy
Có sá gì chén đũa thuở đao binh
Tôi sẽ nhớ, tôi uống vào đôi mắt
Em nhìn tôi như thầm hỏi hồn tôi
Hồn tôi đó: ngập tràn bông nở quí
Trên chặng đường sinh tử rong chơi
Tôi sẽ nhớ đến con đường ngõ trúc
Ngày quen em tôi mới mến quê hương
Tôi mới hiểu tên em là thanh trúc
Nghĩa quê hương bàng bạc khắp mười phương.
Nghe bình minh
TRANG CHÂU
Ngồi đây lòng ở muôn trùng
Con trăng châu thổ sáng vùng cao nguyên
Ta về ngậm nắng trong tim
Hai tay tung gió thổi niềm tin lên
Tiễn ta, em chớ ưu phiền
Còn bao nhiêu mộng giữ riêng cho đời
Tiễn ta, em gửi nụ cười
Đôi mắt sáng với một lời quyết tâm
Ta về núi đá đơm bông
Con sông thoi thóp bỗng thầm thì reo
Quê hương đang giấc tiêu điều
Nghe bình minh vội đuổi chiều phôi pha
Hoa xưa
LƯU NGUYỄN
Cũng chỉ là cành lộc biếc thôi
Môi hồng như thể cánh ô môi
Ai về ẩn hiện dòng sông cũ
Quá khứ xa xa tận cuối trời
Nhìn hoa ta nhớ lại người xưa
Dáng nhỏ rêu xanh lạnh mấy mùa
Đã tự nghìn năm cùng đá núi
Mà đời lãng tử có hay chưa?
Chiều trên Cửu Long Giang
LÂM HẢO DŨNG
Đỏ một góc trời mây trắng lửng
Đây chiều trên xóm Cửu Long Giang
Vườn ai gió cuốn hàng cây dựng
Một nỗi buồn xưa dậy ngút ngàn
Đò dọc có mang hồn viễn xứ
Hay tình quê ngủ đến ngàn năm
Ôi chao! Giữa cảnh đời lưu lạc
Có gã ly hương khóc ngỡ ngàng
Là nhớ kinh hồn bên mái lá
Bóng con chim sẻ gốc ô môi
Tóc thơ em cuốn theo chiều gió
Như tỏa hương nồng gởi đến tôi
Huyền kiêu
HOÀNG XUÂN SƠN
Mai mốt xuống thuyền qua sông rộng
Chớp bạc trên đầu hoa sóng reo
Trả hồn thanh ngát cho mơ mộng
Trả lối rong đi những cánh bèo
Trả thơ cho gió trổ về hương
Tù túng chim muông cũng biết đường
Mái sập cành cong bờ bụi nhỏ
Ý người tâm bụt viết ngàn phương
Cười nói như ai giọng hiền lành
Hiếu từ an hậu mắt ngời xanh
Mừng tủi xin nhau hòn lệ nóng
Vỡ niềm nghi kỵ dấu trường canh
Mai mốt xuôi đò về ngạn bích
Người em thôn hạ vẫn yêu kiều
Thức nhé! Yên giang hồ tráng sĩ
Sóng chìm mây tạnh giấc huyền kiêu
Chiều quê
LÊ NAM
Có những phút lòng chùng xuống thấp
Bâng khuâng nhìn lại quãng đời mình
Bụi thời gian chập chờn bóng khói
Ngày xa như vệt nắng lung linh
Anh đang sống từng ngày mòn mỏi
Thầm chạy đua theo máy móc vô hồn
Đất nước người gấm hoa hào nhoáng
Vang tiếng ồn trống rỗng, vùi chôn
Rồi những mùa Xuân buốt run lòng đá
Màu hoa đào ngày trước cũng tàn phai
Trời phương này gió lộng tuyết hoa bay
Đời vô vị không hương sắc mới
Chiều hôm nay lòng anh vời vợi
Nhìn bóng tre vươn nắng Chiều Quê
Mục đồng xưa thư thả đánh trâu về
Nếp bình lặng một thời đã mất
Chiếc lá xanh dập vùi trong gió bão
Thương nguồn xưa êm ấm cuối phương trời
Một sớm trời xanh tan màu huyết lệ
Cuộc tương phùng, Xuân mơ ước em ơi
Trăng màu cổ độ
LƯU NGUYỄN
Em thấy chăng mùa đương vừa chín đỏ
Bước chân ai vương nặng nỗi niềm riêng
Chiều rất vội, vàng rơi đầy nội cỏ
Vẳng bên đời mật rót tiếng vành khuyên
Em như thể ước mơ thời tuổi dại
Là mây trời thanh thản buổi bình minh
Đành lỡ chuyến cho mạch sầu quan tái
Để trăm năm hò hẹn một lời nguyền
Từ vụng dại đã thành thiên thu hận
Đá vàng phai trầm nhân ảnh kính xưa
Mùa chín đỏ có thu về nguyệt tận
Trăng hoang sơ màu cổ độ cũng vừa.
Sông núi đợi chờ
VẠN GIẢ
Như mở rộng cánh cửa về quá khứ
Nâng niu hoài dăm kỷ niệm sót, thưa
Khi mệt mỏi sau dặm dài cuộc lữ
Gom phong trần dựng lại tháng năm xưa
Thuyền buông neo cuối bến bờ hiu quạnh
Mong người về, đường lau lách xôn xao
Đêm thao thức nghe dòng đời hoang lạnh
Lòng quặn đau từ sông núi hư hao
Vết máu loang xô thủy chung biền biệt
Rẽ trăm dòng chờ hạnh ngộ, tàn hơi
Sông với núi, xin vẫn còn tha thiết
Dù mốt mai hồn giạt tận phương trời
Bích hoa
PHAN NI TẤN (N.D.)
Tháng này mưa rơi lất phất
Trên rừng bụi đỏ lá bay
Ấy trời quê em lại nắng
Mỗi lần anh trở về đây
Về đây coi luồng gió thổi
Giọt trời trắng xuống chơi vơi
Mà thương rừng dừa nước lắm
Thương hoài bờ đắp miền xuôi
Như ươm từ trong mưa nắng
Sâu trong hương đất quê nhà
Mọc lên màu xanh biêng biếc
Diệu kỳ ơi một cành hoa
Ngày xuân về thăm
quê ngoại
HỒ TRƯỜNG AN
Năm đó, mùa xuân về viếng ngoại
Yêu bao sông sạch, mến khe ngòi
Khe ngòi sông rạch chia bao nhánh
Tình nước, tình quê chỉ một thôi.
Vườn cau vươn thẳng thân suôn đuột
Nắng ửng trên tàu cau long lanh
Mo xám vàng khi vừa rụng xuống
Bẹ cau trên đọt đã ươm xanh.
Mà sao tóc ngoại từ bao thuở
Đã muối tiêu giờ thêm trắng phau
Từng sợi rụng theo từng nhát lược
Tóc sót trên da thưa mái đầu.
Mía Gò mây với thân giao lóng
Nước cốt ngọt lành mạch đất quê
Thấm giọt mồ hôi người bón xới
Nhắn người lạc bước sớm quay về.
Yêu quá vồng khoai, rẫy bắp ơi!
Mẻ than đêm lạnh rực hồng tươi
khoai lùi, bắp nướng vui câu chuyện
Đầm ấm bao canh tiếng nói cười.
Mùa xuân năm đó về quê ngoại
Ngắm những cô em trẩy hội chùa
Dù hồng và nón bài thơ trắng
Rợp mát hồn ai giấc mộng xưa.
Những cô áo rực mầu bươm bướm
Bóng lộng yêu kiều mé nước trong
Quên tận vùng xa mầm chết chóc
Đợi đêm tràn tới dậy cuồng phong.
Pháo kích, pháo dù theo bóng tối
Theo ánh trăng và ánh hỏa châu
Dập cau gãy ngọn, nhà tan tác
Rẫy bắp, cồng khoai cũng nát nhầu.
Ngoại vươn tay bám vùng xôi đậu
Đêm ngủ trong hầm lạnh thấu xương
Bao cát đặc dầy thêm bóng tối
Năm canh ục cú rúc ngoài vườn.
Căn hầm thành nấm mồ chôn ngoại
Đất trộn bằng xương thịt tả tơi
Vườn tược hoang tàn, nhà sụp đổ
Cháu con tản mạn cánh chim trời.
Trên mồ mọc ngọn mồng tơi tím
Vòi quấn thiết tha vào sỏi gai
Buổi sớm nắng trong, chim mỏ đỏ
Vu vơ đến hót một tràng dài.
Giọng chim thấm lạnh vào cây lá
Khơi nước mắt người cháu ghé thăm
Thắp nén nhang thơm nhìn khói trắng
Tưởng hồn lẩn quất giữa u trầm.
Cho tôi về lại Sài Gòn
VŨ KIỆN
Qua cầu Tân Thuận vọc nước lùa trăng
Lúc mới tới tưởng bớt mười ray rứt
Đâu dè khi về thêm gấp chín ăn năn
Ngồi chiếc ghế quen ngày xưa hớt tóc
Nghe dầu thơm trộn lẫn mồ hôi
Cơn nắng lửa che lu vuông kiếng đục
Nhịp đờn ai vọng cổ sáu câu mùi
Cho tôi về lại Sài Gòn
Cây hàng ba xiên thấu ngay tim
Dàn bông giấy gai cào trầy mặt
Hẻm trong hồn quẹo tuốt luốt vô đêm
Cơn bão lớn của một thời tuổi nhỏ
Chạy tắm truồng trong mưa giỡn cười chơi
Thả ghe giấy tròng trành mương nước đổ
Ai hay đời mình rồi cũng một ra khơi
Cho tôi về ngay lại Sài Gòn
Luống bông mười giờ vừa bựt nở như son
Những ngọn ti-gôn đã tùm lum mái lá
Cọng cành dừa cọt quẹt máng tôn non
Căn nhà mẹ dù tường rêu cỏ mọc
Sẽ trở về khui dậy mối tình thơ
Trên nền gạch láng trơn nằm úp mặt
Ngỡ chừng nghe hơi đất diết da chờ
Biển, gió & một chút tình
HOA TRÙNG DƯƠNG
Nghe trong gió có chút tình của biển
Như bóng thuyền im đậm lúc hoàng hôn
Bỗng nhung nhớ một cái gì rất lạ
Chừng như qua - chừng như đến - trong hồn
Rất thủy chung như gió về với biển
Những chiều nào vương vấn những chiều nay
Cho ấm lại chút hương tình viễn xứ
Thuyền buông neo - con nước réo muôn ngày
Gió đã trỗi khúc nhạc tình của biển
Thật thiết tha những ánh mắt phương trời
Lòng man mác theo nước triều vừa lớn
Hải âu về - cánh nặng mấy trùng khơi
Gởi theo gió một chút tình cho biển
Bến dù xa sóng vỗ đủ đôi bờ
Thì hồ thỉ cũng một ngày trở lại
Bởi thiên thu sông núi vẫn đợi chờ!
Biển chiều
XUÂN VŨ
Biển gợi lòng ta nỗi nhớ nhà
Cồn chim cồn ốc thuở nào xa
Con cua con cá lùa vô lưới
Ngư phủ lưng trần ráng nắng pha
Ta dẫu vượt qua mấy đại dương
Nửa đời lang bạt kiếp tha phương
Hồn vẫn bay về làm hạt cát
Nằm lăn trên bãi biển quê hương
Sẽ xây lầu cát như xây mộng
Chẳng sợ công lao của dã tràng
Bọt biển không tan vào dĩ vãng
Mơ ước nhồi trong những hạt vàng
Bờ bãi lõm lồi hình nanh gấu
Bọt vụn trắng xóa dưới chân ta
Mặt trời hấp hối bơi trong sóng
Cát rây trong tóc muối ăn da
Vỏ sò vỏ ốc đầy hai túi
Khua vui như nhạc tuổi thơ ngây
Tưởng chiếc nỏ thần vừa lấy được
Mà đâu thành ốc giữa nơi nầy
Ôi cát pha lê trắng Cửa Tùng
Dấu chân nâu sậm bãi Đồ Sơn
Ngọc trai lấp lánh xanh Trà Cổ
Lệ buồn tập kết ngập Sầm Sơn
Ta như chiếc nhạn mũi Cà Mau
Gió biếc trời xanh muôn trượng cao
Ngực ta như cánh buồm căng gió
Hồn ta dậy tiếng sóng ào ào
Chim trời tung cánh ngoài muôn dặm
Nửa vòng trái đất ngóng trông về
Dư âm sóng dội bài thơ cũ
Đốt cháy lòng ta nỗi nhớ quê
Sóng ngầm
VẠN GIẢ
Người về bóng nặng hoàng hôn
Khua trên vàng đá nỗi dồn dập đau
Đôi bờ vực thẳm đào sâu
Ái ân thức dậy lạnh màu chiếu chăn
Người về đã lỡ mùa trăng
Thời gian trùng hội nhọc nhằn qua đêm
Biển chiều con nước như êm
Âm vang sóng động trước thềm trăm năm
Bên bờ than thở
THÁI TÚ HẠP
Một chút nắng vàng hiu hắt đọng
Một tình yêu tỏ bên hồ im
Có đám mây trời đang chứng giám
Cây rừng đang soi bóng thở than
Hoàng hôn giữa bãi chiều im vắng
Ta đứng gần nhau tượng đá sầu
Ngàn thông khoác kín màu u thảm
Hơi thở nào tan dưới vực sâu
Gót mây
TRẦN THIỆN HIỆP
Đà Lạt thông reo chiều ảo mộng
Bích Câu nhạt nắng áo vờn bay
Ngỡ mình lãng tử vào tiên động
Mới gặp người sao hồn chớm say
Như thể tiền thân tình đã hẹn
Đường hoa đưa đón ấm tay trao
Mây chiều qua đỉnh lầu chuông vắng
Gió nhẹ đưa bay những cánh đào
Xuân, Hạ... sang Thu trời trở lạnh
Em về làm vợ người phương xa
Lâm Viên lá đổ vàng hiu quạnh
Tôi cũng giã từ con đường hoa
Lâu lắm trở về thăm Đà Lạt
Cam Ly tiếng thác buồn xa xăm
Xuân Hương hồ vẫn xanh màu ngọc
Sương bạc gợi sầu xưa tháng năm
Đà Lạt trong tôi nỗi nhớ đầy
Ba mươi năm đã gởi ngàn mây
Lệ đêm từ tạ còn nghe ấm
Mãi đọng hồn tôi em có hay!
Đối ảnh
NGUYỄN ĐÔNG NGẠC
Cam Ly cảnh cũ còn đây
Bâng khuâng chỉ thấy đá cây đất trời
Vẳng nghe khúc khích tiếng cười
Giật mình đối ảnh bồi hồi nhớ ai
Hững hờ như thể nước trôi
Tang thương cả đến muôn loài chúng sanh
Đã tàn những cuộc đua tranh?
Non sông còn thoảng mùi tanh máu nồng
Bắc Nam xương trắng ngập đồng
Anh em bằng hữu bốn phương mất còn
Ta về sống nốt đời riêng
Ngồi nghe thác đổ nhìn sông núi buồn
Đường về tre trúc
TRIỀU HOA ĐẠI
Trúc tre
tre trúc bên trời
Nón che
che khuất mặt người
dung nhan
Đường về
chị chị, em em
Vui chân dẵm động
lá vàng chiều thu
Ngày xưa
cõi của âm u
Ai người
ngồi ngóng thiên thu
nghìn trùng
Thế rồi
người ấy sang sông
Có thầm
một chút tưởng lòng
đến ai
Trăng về
trên vạt áo phai
Tôi con sông rộng
mong hoài nước dâng
Chốn nào
Chốn của vô cùng
Đành lòng thôi vậy
chẳng mong thuyền về
Lá thu
TRANG CHÂU
Năm xưa anh đến bước chân êm
Lá vàng rụng trải lối đi quen
Mùa thu trong sáng như lòng mắt
Không gợn mây buồn vương trái tim
Năm nay trời mới chớm thu sang
Sao nắng chưa phai chiều đã tàn?
Sao anh hẹn đến rồi không đến
Để lá đang xanh bỗng úa vàng?
Thu muộn
CUNG VŨ
Đêm sương giá thành băng
Ngày nối ngày đi mất
Đường xa trăm dặm khuất
Lệ tuyết động hai hàng...
Em ơi, em ơi, em...
Thì thầm gió gọi tên
Nghe như lời giun dế
Cuồng điệu hắt qua thềm
Đã mấy mùa thu, xa
Đã thấy tình xuân, qua
Nắng hanh vàng trên lá
In hình dấu tim pha
Ôm đàn, không muốn hát
Thăm thẳm một phương người
Se se buồn hiu hắt
Lá úa còn có đôi
Chiều qua Phan Rí
THÁI TÚ HẠP
Như tưởng ta về qua bến sông
Mây trời Phan Rí có chờ mong?
Ta nghe như tiếng Chiêm Thành khóc
Trên mỗi bờ xây Tháp đá ong!
Giữa phố phường xa ta nhớ em
Dương liễu chiều xưa rộn rã chim
Lạc quốc hồn đau hoen dấu sử
Hoang tịch kinh thành bóng đỗ quyên
Ra đi tình đẫm hơi sông núi
Ta với em cùng thoáng biển dâu
Trăm phương ta chỉ vừng trăng khuyết
Trên mái chùa nghiêm cổ kính sầu
Phù ảo đời ta như sương mai
Thành Chiêm - Tháp Cũ nắng vàng phai
Mai sau người có qua Phan Rí
Chỉ thấy dòng sông lặng thở dài
Bến hẹn
VẠN GIẢ
Con nước động, sóng gào tiền kiếp
Biển cố xanh như thuở vào đời
Mây phiêu lãng tưởng chừng mải miết
Ngày tiếp ngày, nỗi nhớ mù khơi
Trên cồn bãi nằm phơi chứng tích
Qua bao đời nước mắt ông cha
Trăn với trở, cõi lòng u tịch
Vết đau nào cũng khó phôi pha
Và nhan sắc một đời lận đận
Những cuộc tình chưa hợp đã tan
Chút hư danh giữa vùng biển lận
Khoác lên người trói chặt nghiệp oan
Thả chiếc bóng đầu ghềnh cuối bãi
Hát nghêu ngao dăm khúc nhạc sầu
Để hối tiếc một lần vụng dại
Nợ nần này trang trải bao lâu
Còn vương vấn ơn trời, lượng biển
Góc cạnh nào nhìn lại nước non
Vẫn tang tóc ngậm ngùi hiển hiện
Nghìn năm sau chưa dễ hao mòn
Nghe ngôn ngữ săm soi chuyện cũ
Cát bụi chờ hồi phục núi sông
Và thịt xương trọn mùa lam lũ
Giữ trong tim nguyên giọt máu hồng
Sông Thu Bồn
tình người xứ Quảng
LƯU NGUYỄN
Như những nhánh đời lặng lẽ trôi
Thu Bồn thương nhớ của ta ơi
Dòng sông tuổi nhỏ phương trời cũ
Bãi vắng dâu xưa vẳng tiếng cười
Đến tự Trường Sơn bờ đá dựng
Đặc quánh phù sa đẫm ruộng vườn
Thắm thiết bao tình người xứ Quảng
Nước Thu bồn như mạch sống quê hương
Dẫu trăm ngã cũng xuôi về một hướng
Nước xa nguồn, nước quặn lòng đau
Chim nhớ tổ, chim quắt quay ngậm đắng
Người lạc bầy ngơ ngác mãi ngàn sau
Huyền Không Động
THÁI TÚ HẠP
Vạn dặm nhưng chung niềm thương nhớ
Huyền Không đá núi vẫn chưa mòn
Bóng nắng chiều soi hiền triết đó
Trăm năm hồn động tiếng chuông ngân
Trăng biếc nghìn khuya hồn cổ tự
Lối đi về quạnh quẽ khói sương
Lên cao đá tảng rừng cây dựng
Hơi thở phù vân đau cố hương
Trang Kinh giở mãi đều vô sắc
Đá núi trầm ngâm chuyện thế nhân
Hạt cát bên bờ hằng sa mộng
Vô lượng triều dâng sóng bạt ngàn
Bao giờ chim Quốc về Non Nước
Mây nguồn chuyển nhớ bến Tiên Sa
Huyền Không mấy đỉnh trời ta đến
Hoa cỏ hoài in dấu Quảng Đà
Ta hỏi mây trời có thở than?
Đường lên thăm thẳm Ngũ Hành Sơn
Có nghe chim hót thành sông núi
Cốt nhục tình ta thấm tận hồn
Núi sông Đà Nẵng
LUÂN HOÁN
Trong khoảnh khắc linh thiêng bấm máy
Dòng sông Hàn có dừng lại hay không
Hỡi rong cá dưới nước chiều rực rỡ
Có biết mình được chụp ảnh hay không
Và đất đá và cỏ cây nhà cửa
Vươn mình cao trong phút sống ngát xanh
Một cái tách thản nhiên đời dừng lại
Để huy hoàng được hóa kiếp thành tranh
Hỡi chồi đá Ngũ Hành Sơn cổ kính
Hỡi dọi cát dài Mỹ Thị lê thê
Mây phủ ngọn Sơn Chà kia có lẽ
Đã bay mù theo gió biển Mỹ Khê
Và trầm lặng những hồn buồn thợ đá
Muôn năm lưu lại mấy dấu tay
Và ta nữa chàng thư sinh lãng mạn
Tồn tại đâu trong cảnh sắc đẹp nầy?
Ôi có phải lòng ta xanh với lá
Vàng với tường vôi quét mỗi đầu xuân
Sao không thấy con chim nào bay cả
Chỉ có lòng ta sõi cánh nhớ vô cùng
Nam Phổ
HOÀNG XUÂN SƠN
Cô em Nam Phổ tươi cười
Sớm mai quà gánh mời người chợ xa
Qua đồng Vỹ Dạ bao la
Mầu sương rượi mát như là gái xuân
Đường đi qua phố cũng gần
Băng thêm một chuyến đò ngang nặng tình
Thương về cầu ngói rung rinh
Vườn cha đất mẹ gập ghềnh lối yêu
Thương em nắng cũng mỹ miều
Thương người cực nhọc quày theo bạn hàng
Xuân nồng em có đảm đang
Đền em Nam Phổ trăng vàng đọt cau
Một chút tình cho Đà Nẵng
LƯU NGUYỄN
Từ Ngũ Hành Sơn ta nhìn về Đà Nẵng
Phố xá như là phố xá trân châu
Dải lụa trắng men theo bờ cát lặng
Bãi Tiên Sa ngơ ngẩn ngọn Sơn Trà
Chiều viễn xứ ta mơ về Đà Nẵng
Có sông Hàn cuồn cuộn phù sa
Nước mắm Nam Ô đượm tình sâu nghĩa nặng
Mì Túy Loan thơm ngát quê nhà
Mây vẫn ngàn năm trên vòm trời Đà Nẵng
Nỗi nhớ không rời đỉnh Hải Vân xưa
Những bến Đò Xu, những chùa Non Nước
Những thân thương biết nói mấy cho vừa
Bạn bè ta ơi có nhớ về Đà Nẵng
Trường Phan Châu Trinh giờ, nay đã ra sao
Hỡi người đẹp của Sao Mai, Hồng Đức
Cổ viện Chàm còn in dấu chân ai
Ơi thành phố của một thời tuổi dại
Dẫu rong chơi qua khắp mặt địa cầu
Vẫn tha thiết một ngày mai trở lại
Tỏ chút tình cho Đà Nẵng - quê ta
Hoàng hôn
TRẦN HOÀI THƯ
Những chuyến đò chở anh về thành phố
Có chuyến nào anh mong được gặp em
Hoàng hôn về, sóng lặng, đò trôi êm
Anh thấy cả mây chiều trên màu mắt
Những chuyến đò chở anh về họp mặt
Những bà con cô bác của ngày thơ
Áo trắng quần xanh em nhỏ đợi chờ
Giờ bãi học như một bầy bướm nhỏ
Những chuyến đò học trò yêu giấy thấm
Pha màu hồng con tim nhỏ trao ai
Chuyến đò nào về tận cuối sông dài
Anh gởi vội cánh thư về thầy mẹ
Trường Giang ơi, anh gọi thầm rất khẽ
Chở dùm anh gặp lại quê hương
Nhà tôi
LÂM HẢO DŨNG
Ôi những ngày xưa dưới mái nhà
Mẹ ngồi lựa thóc ngắm mây xa
Những lo mưa sớm bên đồng nội
Làm mất màu tươi mấy gốc cà
Xanh ngắt một màu bên liếp rẫy
Giàn dưa leo sớm bỏ vòi cong
Còn ghen đậu đũa vừa đơm trái
Hay lũ rau thơm đám cúc tần
Có mấy hàng cau nhỏ thế thôi
Mẹ thường nhắc nhở những khi vui
Một mai đám cưới không lo thiếu
Trầu tốt cau ngon thuốc đượm mùi
đây đống rơm khô dưới gốc gòn
(Là nơi tôi rải mộng lang thang)
Chờ em từ thuở con trăng tối
Cho đến trăng đầy em mới sang
Thèm quá nồi canh chua cá lóc
Chút bông so đũa cọng rau om
Ai lên phố thị mà không nhớ?
Mùi vị dưa nồng điên điển thơm
Mười mấy năm rồi đi biệt xứ
Nhà tôi còn đó mẹ tôi không?
Nghe thương những cánh chim tu hú
Mãi gọi bên sông điệp khúc buồn
Cây rơm ao cá nhà em
NGUYỄN TẤN HƯNG
Bờ ao soi bóng, bóng cây rơm
Cùng trẻ cùng trâu đang đứng dòm
Cá trồi ăn mồng vờn lau lách
Nhà em không thấy, thấy cô đơn
Bâng khuâng cơn gió đùa lên mắt
Thấy lại ngày xưa em hay hờn
Trách anh chỉ biết tuồng bắt nạt
Em khóc anh cười, ai sướng hơn ?
Mận hồng đào trung lương
NGUYỄN VĂN BA
Ổi xá lị Bắc Mỹ Thuận, mận Hồng Đào Trung Lương, khóm Bến Lức, bưởi Biên Hòa... là những thổ sản nổi danh của nước ta.
Trong những trái ngon vừa kể tôi đặc biệt chú ý mận Hồng Đào ở ngã ba Trung Lương thuộc tỉnh Mỹ Tho (Định Tường). Từ Cần Thơ đi Sài Gòn tôi hay mua mận Hồng Đào làm quà cho thân nhân, bè bạn. Mấy ông bạn ở Sài Gòn rất thích mận Hồng Đào, trước nhất vì da trái mận màu hường, màu má của các cô gái miệt vườn ửng hồng tự nhiên dưới nắng ban mai.
Bánh canh trắng, cọng vắn cọng dài
Bánh tằm xe, cọng dài cọng vắn
Xứ Mỹ Tho gạo trắng, nước trong
Gái Mỹ Tho tuy dang nắng
Má vẫn hồng như điểm phấn tô son
Anh ơi, muốn chơi hoa thì kiếm gái Sài Gòn
Còn muốn tìm người lam lụ, anh xuống miệt vườn Trung Lương.
Thứ đến, vỏ trái mận Hồng Đào đầy nên chở đi xa ít bị dập. Mận Hồng Đào lại có vị ngọt đậm đà, nhiều nước, đầy cơm, có trái gần như đặc ruột nên nhiều người đã so sánh mận Hồng Đào với trái bôm hay xá lị vùng ôn đới, nếu chưa được bằng thì cũng không kém bao nhiêu. Những đặc tính quí giá ấy của giống Hồng Đào đã nâng giá trị trái mận từ thứ trái cây ăn chơi, ăn giải khát, lên hàng món ăn tráng miệng sau bữa ăn.
Cả hai giống mận "Hồng Đào Trơn" và "Hồng Đạo Sọc" đều bắt nguồn đầu tiên từ các làng Đạo Thạnh, Lương Hòa Lạc, Long An và Trung An trong khu vực Trung Lương, tỉnh Định Tường. Nhờ Phương pháp chiết cành nhơn giống, mận Hồng Đào đã nhanh chóng bung ra khắp nơi và ngày nay mỗi khi nhắc đến trái mận Việt Nam, mọi người đều nghĩ ngay đến mận Hồng Đào Trung Lương, dù vườn mận hay cây mận không nhất thiết tọa lạc nơi ngã ba Trung Lương trên quốc lộ 4.
Tuổi thơ
XUÂN VŨ
Cắp sách đi dến trường
Dừa cau bên ven sớm
Hơi thở mát mù sương
Chân em bước phơi phới
Gió đưa em đến trường
Ngồi trong lớp mơ màng
Tiếng dế gốc rạ vàng
Tưởng vang trên trang sách
Mong lớp học mau tan
Chạy về buông sách vở
Thót ngồi trên lưng trâu
Làm những Đinh Bộ Lĩnh
Tóc dừa cau lả lơi
Mây trắng bay trên trời
Cánh diều lên tuyệt vời
Ta bao giờ ghé lại
Để cỡi trâu rong chơi
Ngậm ngùi xuân bất tái
Tuổi thơ, tuổi thơ ơi
Trăng
VŨ KIỆN
Khi chèo chưa đẩy xuôi con mộng
Thì gió còn heo hắt gọi đò
Khi trăng đã bỏ trời cao rộng
Ngơ ngẩn còn cao mắt hỏi dò
Ngày xưa Hàn Mặc Tử bán trăng
Trăng xưa thừa vừa bán vừa cho
Ở đây ống khói phun đồng lõa
Cao ốc đè trăng kẹt mịt mờ
Tiếp nối người xưa tôi cũng buôn
Những hình ảnh vỡ của thơ Đường
Một đêm thuyền đậu sương sông lạnh
Quạ réo làm rơi rụng tiếng chuông
Xem trăng thầm lén bung nhung gấm
Trải xuống thành drap đẫm gối giường
Nghe trăng đào lụa mơn tà áo
Gợn một vòng eo ấp nguyệt cuồng
Hay kẻ bầu say ôm tiếc ngọc
Mò trăng nơi cái đáy vô thường
(Sau bao ngửa mặt tìm trăng sáng
Đã cúi đầu nhung nhớ cố hương)
Khiếu nại lên tòa án rất xa
Rằng trăng tôi nhạt, nguyệt tôi tà
Đền tôi, thị trưởng đèn giăng mắc
Thành phố vừa treo một lẵng hoa
Khi qua dòng sông
PHẠM NHUẬN
Khi qua dòng sông
Tồi không nhận thấy dòng sông
Chỉ nghe tiếng nói em vang lên từ một khu rừng
Có phải đó là tiếng hót mỗi sớm mai
Đánh thức tôi dậy khi trời chưa kịp nắng
Bình minh có đôi cánh tay rất giống em
Dòng sông chỉ là sự êm đềm
Tôi muốn nắm lấy tay em đi qua một thành phố lạ
Trên những tấm bảng đường
Mang tên những người tình đã khuất
Tồi là thân nhân của những gác chuông thành phố
Biết rất nhiều lời tự tình của chim muông
Em thử ngủ một lần trong những lời tự tình đó
Để giấc mơ thơm phấn thông vàng
Để trên môi em rất hồng
Nở ra loài dị thảo
Em đừng ngạc nhiên khi thấy đàn châu chấu
Cởi áo xanh tắm ở dòng suối bên kia
Đó là những nữ tu đã đánh mất chuỗi hạt
Và để quên lời kinh trong viện cổ tàng
Em đừng ngạc nhiên
Vì thiên đường không dậy cho ta sự tươi mát
của cánh đồng
Khóng mở nổi cho ta một cánh cửa hẹp vào
hạnh phúc
Chỉ có em chiều nay là có thật
Có thật như sự cần thiết của phép mầu
Cho tôi bay ra khỏi đêm tối tăm
Với tấm lòng của đá
Chạm trổ những lời biết ơn
Em sẽ nghe hồn tôi vang vọng đời đời
Khúc nhã ca của loài bướm
Tôi không có một dự trù nào về lời hứa với
thiên đường
Tôi mãi mãi là kẻ lang thang của Niết Bàn
Để được nhìn em bay nhảy dưới vầng nhật nguyệt
Đó chính là sự thật
Đã nuôi dưỡng tôi như từng bữa ăn
Tôi là kẻ khát khao chân lý
Nên thấy rõ em là người xạ thủ
Đã bắn rơi dần những nỗi buồn quanh tôi
Không còn gì làm tôi dừng chân
Vì biết khi mê mỏi
Đã có nơi chốn trở về
Em nhớ nhắc tôi về lòng biết ơn
Vì cuộc đời quanh đây đã cho tôi nhiều lạc thú
Tôi còn rất nhiều giấc mơ
Nhưng thôi em hãy cất lên lời ru tình tự
Thành phố bên kia sông đã lên đèn
Tôi đã nhìn thấy lại dòng sông
Đêm nay tôi phải về cùng cơn gió
Lời ru của em
Đuôỉ theo tôi trên những tàn cây
Những tháp chuông, những nóc nhà đen thẩm
Lòi ru cuối cùng
Dành cho kẻ lãng tử và chim muông.
Thư về xứ dừa xanh
XUÂN TƯỚC
Tôi ở bên này đại dương
Nhớ xứ dừa xanh nước ngọt
Sông Cửu Long chín cửa gửi tâm tình
Tôi nhớ mái nhà tranh ủ dột
Nhớ miền quê ngoại hiền lành
Nhớ Sóc Sải Hàm Tân, nhớ vùng Cái Nứa
Nhớ Tường Đa rợp bóng mát tre xanh
Kìa Bến Tre một tỉnh nhỏ yên lành
Đâu đã biết chất chứa sầu vạn cổ
Phan Thanh Giản còn lưu danh muôn thuở
Hay Cụ Đồ oán giặc, ghét xà bông (1)
Nửa đêm thuyền cặp bến sông
Tân Hào, Hương Điểm, Mỹ Lồng, Giồng Tre
Sông Hàm Luông rộng mở
Cửa Ba Lai đã ngập đất bồi
Thương Cổ Chiên tím ngắt lá mồng tơi
Nhớ Tranh Đế cỏ hoang vùng nước mặn
Và Định An, một vùng quê xa vắng
Cửa Tiểu, cửa Đại còn lưu nhớ, lưu thương
Sông dài ngát ý trùng dương
Càng thêm cách trở, càng thương nhớ nhiều
Cù lao Bảo thân yêu
Cù lao Minh luyến nhớ
Yêu Cái Mơn với chanh ngọt, mận lành
Từ Long Thới đi về Ba vát
Lúa vàng mơ đồng xanh thơm ngát
Đây Cẩm Sơn, Hương Mỹ, Giồng Luông
Đau lòng nhớ ánh trăng suông
Nhớ người Thạnh Phú dễ thương, hiền hòa
Nhớ miệt Cồn Chim
Thương về Cồn Lớn
Nhớ ai đây, ai nhớ, nhớ ai hoài?
Dừa xanh ơi, bao thuở mà nguôi
Niềm thương nhớ của người con tỉnh Bến
Sóng nước nghìn thu xuôi xuống biển
Tình yêu vạn thuở ngược về quê
Thấy trái dừa xanh, thấy đám tre ngà
Ôi lưu luyến, tình thương nơi xóm cũ
Hoa mướp đong đưa, hàng bần ủ rũ
Cây mấm hay cây tràm cũng nhớ, cũng thương
Đất nào bằng đất quê hương
Càng xa, càng thấy ngùi thương quê nhà
Hỡi Thái Bình Dương!
Có đi về miền dừa xanh thuở ấy,
Xin cho ta gửi mấy lời:
Tuy nay đất khách, quê người
Tình quê xin giữ mấy lời sắt son
(1) Cụ Đồ Chiểu chỉ giặt quần áo bằng nước tro,
vì ghét xà-bông của thực dân Pháp.
Hái sen
LUÂN HOÁN
Chống sào cho chị hái sen
Xuồng nghiêng cỏ lục mon men ngã vào
Mấy con cá mộng thế nào
Móng quanh xuồng lá rách bờ thủy tiên
Giữ lòng trầm tĩnh thản nhiên
Tại sao trời nước có quyền xía vô
Sen thơm ngây ngất mặt hồ
Hương tham lam bén ngát vào lòng tôi
Nghiêng vai chị cũng sững người
Nâng sen ngắm Phật mỉm cười bao dung
Nắm tay bối rối ngại ngùng
Ngắt hoa sợ nước, bùn cùng buồn chăng
Ôi trong giây phút băn khoăn
Lòng cô thôn nữ nở sen nhân từ
Đò chiều
XUÂN VŨ
Trời chìm giữa hoàng hôn
Chèo ai khuấy dòng sông
Vàng rơi chìm lấp lánh
Giữa trời đất mênh mông
Ta muốn về Hương Điểm
Ta muốn ghế Tân Hương
Ghe ơi dùm ghé lại
Cho quá giang được không ?
Tuổi già tuổi thơ
KIỆT TẤN
Tuổi thơ ngọn mạ đồng xanh
Tuổi già rơm rạ ấm quanh chỗ nằm
Tuổi thơ hạt bắp tươi mầm
Tuổi già râu bắp trên cằm nắng phơi
Tuổi thơ buồm nhỏ rong chơi
Tuổi già cơn gió thổi đời mát vui
Tuổi thơ ngào ngạt mía lùi
Tuổi già xôi nếp ngọt bùi dạ con
Tuổi thơ nụ nhỏ cành non
Tuổi già cội lớn trổ tròn trăm hoa
Tuổi thơ ấp mộng tuổi già
Tuổi già hạnh phục giao hòa tuổi thơ
Tâm sự
PHÓ NGỌC VĂN
Ta vẫn cùng người đi dưới mưa
Buồn ơi da diết đến bao giờ
Tậm sự có chong thêm ngọn nến
Cũng rụng vàng theo lá cuối thu
Ta biết người ôm mộng hải hồ
Cuối trời vang tiếng thét hư vô
Ngày xưa cuồng nộ trong binh lửa
Gươm bén mài trăng bóng nguyệt mờ
Ta vẫn nhìn theo cánh vạc bay
Cuối ghềnh ai rót rượu ta say
Mưa rơi lớp lớp ngoài quan tái
Giật mình ta thấy mắt ta cay
Ta muồn nghe chuông tiễn bước chiều
Dặm ngàn cố lý vẫn buồn hiu
Đêm nay trăng sáng treo thành nội
Ai đốt lòng ta lửa quạnh hiu
Ta dõi mắt chờ như tiền kiếp
Nghìn năm mộng ước cũng hư không
Bên trời tướng ấn trao kẻ sĩ
Mắt vẫn trừng theo bóng ngựa hồng
Mái chèo sông hậu
LÂM HẢO DŨNG
Em dàng huyền mơ nhẹ mái chèo
Thuyền ơi có chở mảng trăng theo
Ví tôi là gã giang hồ vặt
Sẽ tiếc muôn năm hận ít nhiều
Em dáng kiều thơm nón kín vai
Nước đùa soi bóng hai bàn tay
Tôi tên du tử thường hay đói
Đôi mắt thu buồn ướm lá bay
Em dáng thơ mùa kinh điển xưa
Bỏ trời đi dạo nhánh sông mơ
Tôi thằng lang bạt chiều nay thấy
Tâm động như cờ gặp gió đưa
Em dáng thì ra dáng liễu tây
Nhà bên sông Hậu thôn mười hai
Tôi xưa có học Nông Lâm Súc
Xin giữ cô, vườn cây trái sai
Đón bình minh
LÊ NAM
Nghiêng lòng hỏi hạt sương mai
Màu pha lê trắng có phai tuổi đời
Tinh mơ vạt nắng hồng phơi
Cành hoa đọng giọt sương trời long lanh
Ngần sương tan, vỡ, mong manh
Tự trong khoảnh khắc, ngàn xanh, mơ vàng
Hôm nao trời đất giao hoan
Chứa chan nguồn mạch sống tràn sớm mai
Gợn sóng im, bóng thuyền chài
Hương bình minh thắm nét mây tươi vàng
Hỡi người bắt bóng thời gian
Làm sao bắt được mây ngàn thoảng bay ?
Sông nước tình quê
TRẦN THIỆN HIỆP
Ráng chiều đầy một thuyền nan
Thôn xa cũng nhuộm ánh vàng bên sông
Mái nghèo khói tỏa mênh mông
Như lòng sông Cửu chín dòng phù sa
Bến đình em đợi thuyền qua
Tặng anh chùm mận đậm đà tay trao
Từ ngày giạm hỏi, trầu cau
Em mong ngày cưới lộng đào, thuyền hoa
Thấy tôi trong vườn ngoại
NGÔ NGUYÊN DŨNG
Tôi thấy tôi là con kiến nhỏ
Chở lá về vườn ngoại mướt xanh
Chiều nắng rớt trên cành mận đỏ
Kiến dừng chân ngó mộng bay nhanh
Tôi thấy tôi là con sâu ốm
Mãi miết đo đoạn ngắn đoạn dài
Hè vườn ngoại trổ vàng bông điệp
Nắng và bông ấm cả ban mai
Tôi thấy tôi là con rắn nước
Lượn quẩn quanh trên sóng phù sa
Rắn suốt đời lội con nước ngược
Yêu lục bình ngại chẳng nói ra
Tôi thấy tôi là chim sẻ lúa
Chờ mùa sang ghé lại vui chơi
Ruộng chớm trổ đòng đòng thơm sữa
Nàng Hương nơi giữ lúa giùm tôi
Tôi thấy tôi là màu nắng mật
Tưới lên đầm sen lấp lánh gương
Nắng ấp yêu tấm lòng chân thật
Thành phố mồ hôi nhỏ xuống ruộng nương
Tôi thấy tôi là bông trang trắng
Nở ngại ngần một đóa giát hương
Ngoại hái tôi đem về cúng Phật
Trang và kinh chuỗi vọng vô thường
Xoài cát hòa lộc
NGUYỄN VĂN BA
Tôi nhớ một ngày hè khoảng hai mươi năm về trước, người bạn gái cùng lớp rủ tôi về quê nàng, nơi cỏ vườn tược, cây trái xum xuê. Buổi trưa trời ơi ả, nàng và tôi ra sau vườn hóng mát. Nàng vói tay hái xoài tương tự như trong hình bên cạnh, xoài tháp nên rất thấp, xong làm một chén nước mắm thật đặc biệt với nước mắm nhỉ Phú Quốc, đường thốt lốt Tân Châu cùng với ớt sừng trái chín đỏ xắt nguyển. Tôi còn nhớ rõ lắm, bàn tay xinh xắn của nàng với những ngón tay thon dài, trắng nuốt, thư thả đưa từng lát xoài mỏng dính, dòn rụm, có lợn cợn đường, nước mắm và ớt sừng trâu vào miệng tôi. Chất chua của xoài, vị bùi của chất đạm từ nước mắm cá cơm, vị ngọt mặn của đường thốt lốt cùng với hương vị cay xòa vỡ trên môi, trên lưỡi tôi, tôi ăn quên thôi, ăn mê mệt, vừa ăn vừa tặc lưỡi khoan khoái trong cái ảo giác của mình là một người hùng đang được giai nhân chăm sóc. Nàng lại thủ thi bên tai tôi những lời du dương, những chuyện tình tứ, làm tôi tưởng mình như Lưu Nguyễn đang lạc vào chốn đào nguyên.
Tháng 9 năm 1989, tôi đi dự Đại Hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại kỳ II và tình cờ thấy bức ảnh bên cạnh của nhiếp ảnh gia Lê Quang Xuân trong phòng triển lãm, kỷ niệm xưa bừng bừng sống dậy, tôi đứng lặng rất lâu để tâm tư quay về với quá khứ.
Về Saskatoon tôi dự trù một chuyện sẽ làm, chuyện ấy nay đã hoàn thành, đó là quyển "Cây Trái Quê Mình" viết về các loại cây, trái, hoa cỏ ở quê nhà chung với nhà văn Nguyễn Hữu Cửu bên Nam California. Trong đó tôi nhắc đến trái cây rất thường gặp ở Việt Nam, người Canada gọi là "King of tropical fruit", đó là xoài cát Hòa Lộc, mang tên một xã thuộc tỉnh Mỹ Tho, thịt ngọt mặn, có hột mịn như cát. Và tôi rất hân hạnh được tác giả ưu ái cho phép sử dụng bức ảnh đó ở trang đối diện làm bìa quyển sách.
Ngõ Trúc
VĨNH LIÊM
Cũng lối này xưa em với anh
Những chiều tan học bước chân nhanh
Lồi về ngõ trúc bay tà áo
Mầu trắng trinh nguyên quyện lá xanh
Tuổi trẻ hồn xanh như lá tre
Mộng đời êm ả phút đê mê
Bàn tay mềm ấm như tơ lụa
Nguyện ước xây mơ lúc hẹn thề
Đời bỗng chôn vùi giấc mộng mơ
Lối về vắng bóng của em thơ
Chiến tranh, ngõ trúc người đôi ngả
Lạc lõng hồn anh hóa dại khờ
Em đi biền biệt tìm đâu thấy!
Nửa mảnh đời anh cũng nát nhầu
Ngõ trúc còn xanh tình sống dậy
Bao giờ xóa hết nỗi thương đau?!
Kéo vó
LÂM HẢO DŨNG
Lơ thơ nhà mấy nóc
Hiu hắt ánh dương tà
Chiều nghiêng quên gọi gió
Cho bóng trúc la đà
Đây ngã năm ngã bảy
Hay cuối nẻo giang hà
Ai vô tư kéo vó?
Ngắm đất trời bao la
Trăm năm nào hiểu được ?
Ý cuồng thanh thản ca
Pha sắc
VŨ KIỆN
Tre đưa lá vút lên cao
Vạt đen vạt đỏ vạt nào cho anh
Viết bằng một lóng tre xanh
Mực đen, son đỏ: bài tình thiết tha
Một mai thành gốc tre già
Tim yêu vẫn nở dăm ba đọt mềm
Trở về
HỒ TRƯỜNG AN
Theo chim rẻ quạt tôi về
Một vùng ruộng trũng nối quê ruộng gò
Ngọt bùi củ ấu củ co
Mặn mà, ơi dĩa cá kho thuở nào!
Ơi sườn thơm ngát hương cau
Sân phơi vạt lúa, xôn xao chim mùa
Cô thôn vẳng tiếng gà trưa
Sủa trăng tiếng chó vu vơ cuối làng
Mạch đời trôi chậm mênh mang
Chân mây phố thị âm vang tắt rồi
Tôi về soi lại bóng tôi
Trong gương ao thẳm, dưới trời nắng hanh
Ra đi là chuyện cũng đành
Trở về giấc mộng không thành thế thôi!