ĐÊM DÀI VÔ TẬN
LÊ THỊ BẠCH LOAN
Tôi lênh đênh một mình trong đêm tối đen như mực giữa biển cả với biết bao nhiêu ý nghĩ ngổn ngang hãi hùng! Trên đầu tôi là bầu trời mù mịt không một vì sao, phía dưới là cả một biển nước mênh mông với những lượn sóng to ghê rợn ồ ạt chung quanh. Tôi vốn bơi không giỏi, hồi còn nhỏ dưới quê cũng từng ôm bẹ chuối tập lội ở mấy con rạch hoặc dọc theo bờ sông, nhưng chỉ dám chọn những nơi nước cạn để khi đứng dậy chân còn chạm đất chứ không hề dám bơi ra những chỗ sâu.
Giờ đây một thân một mình chơi vơi ngoài khơi mịt mùng không bến không bờ, tôi bàng hoàng kinh hãi vì những gì vừa xảy ra, lại vừa cảm thấy vô cùng cô độc giữa đêm tối thăm thẳm không biết phương nào để định hướng. Tôi bơi theo bản năng sinh tồn, hai tay cứ quạt nước hướng về phía trước mà không biết mình trôi về đâu!
Trong cơn tuyệt vọng khôn cùng tôi chợt nhớ đến những câu kệ mẹ tội thường tụng niệm trong kinh Phổ môn hay bài sám Cầu an:
Gió đông đi biển chìm thuyền
Niệm danh Bồ tát sóng tan hết liền
Những đợt sóng dồn dập xô vào người, tôi nương theo sóng, cố ngước đầu hít lấy chút không khí quí báu rồi tiếp tục bơi trong nỗi hãi hùng vô vọng.
Không còn biết bám víu vào đâu, tôi bắt đầu thầm khấn nguyện: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu giúp con”. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một chiếc tàu lớn đang tiến tới rất gần. Mừng rỡ, tôi lấy hết sức lực hét lên: “Bớ người ta! Cứu tôi với”. Nhưng than ôi, chiếc tàu thản nhiên nhẹ nhàng lướt trên mặt biển, không nghe tiếng máy nổ và cũng không thấy một bóng người. Chiếc tàu khuất xa dần, tôi cuống quýt cố bơi theo và gào to hơn:
-Bớ người ta! Cứu tôi với!
Bỗng dưng tôi lại chợt nghĩ không chừng đó chính là tàu của bọn sát nhân, lỡ mà chúng nghe được tiếng kêu sẽ quay lại tìm cách giết mình! Thế là lập tức tôi vội vã bơi về hướng ngược lại và lặn hụp giữa đêm đen u tịch, không tìm được điểm tựa nào để bấu víu. Bóng tối kinh hoàng, không gian như vô tận, nỗi thất vọng ê chề bao trùm tâm trí.
Tôi tiếp tục chiến đấu, chống chỏi với các lượn sóng bạc đầu trắng xóa như những con quái vật đang hung dữ chồm tới chực vồ lấy tôi mà không biết thời gian trôi qua đã bao lâu. Mỗi khi cảm thấy quá tuyệt vọng tôi lại niệm Phật: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Thình lình tôi chợt thấy một rừng cây mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mặt, nhiều thân cây to cao vút như cột đèn, có cây chìa ra nhiều cành nhỏ trụi lá. Màn sương mờ ảo che phủ những cành cây, tôi thầm nghĩ: “Có lẽ đây là những cây chà của ngư dân dùng để bắt cá”. Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi vội vàng bơi nhanh đến gần với mong muốn sẽ vớ được một cây nào gần nhất để ôm thật chặt, hy vọng chờ đến sáng hôm sau có người cứu mình. Nhưng lạ thay dù rõ ràng nhìn thấy rất nhiều cây sát bên nhưng tôi cố sức mãi vẫn không níu được cây nào. Mỗi lần tôi tưởng như mình sắp chạm được vào một cành cây thì bỗng nhiên nó lại trôi ra xa, lần lượt hết cây này tới cây khác. Tôi kinh ngạc trước hiện tượng này vì tâm trí tôi lúc bấy giờ vẫn còn tỉnh táo. Rồi bỗng nhiên cả rừng cây biến mất. Tôi ngơ ngác nhận thấy mình đang lênh đênh trên biển, lòng hoang mang không hiểu có phải đang bị rơi vào ảo ảnh hay không? Bao nhiêu hy vọng tắt ngấm, tôi lại cố sức chống đỡ với nỗi mệt mỏi khủng khiếp để giữ cho đừng bị chìm. Trời càng về khuya sóng càng hung tợn vây bủa bốn bề, tôi cố gắng chịu đựng những con sóng dữ ầm ầm quật vào người, nhồi tôi văng bên này dạt sang bên kia, có lúc tưởng chừng như vô phương chống đỡ!
Tôi chỉ còn biết chí tâm cầu nguyện: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Chợt tôi nhìn thấy ở đằng xa một luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu từ trên cao xuống mặt biển. Và phía tận cùng ánh sáng là một bãi cát trắng phau có hàng cây dương tựa như bãi biển ở Vũng Tàu. Nghĩ rằng luồng ánh sáng chói lòa đó là ngọn đèn hải đăng vậy, có lẽ gần vào đến bờ, tôi lại được tăng thêm niềm tin và sức mạnh giúp vượt qua mọi trở ngại. Vừa bơi tôi vừa suy nghĩ nếu vô được tới bờ sẽ nằm im tới sáng chờ người tới cứu, chứ giữa đêm khuya thế này mà đi lạng quạng, lỡ công an tưởng lầm là kẻ gian sẽ gặp lôi thôi! Lòng phấn khởi tôi mạnh mẽ vượt qua những đợt sóng ngược chiều dữ tợn đang chực hất ngược tôi ra xa. Tôi lăn xả vào những con sóng với niềm tin đó là sinh lộ, bằng mọi cách tôi phải cố vào đến bờ để thoát khỏi tay tử thần biển cả. Những lượn sóng ào ào quái ác nhận tôi chìm xuống, tôi không chịu khuất phục mà tìm cách trồi lên, dù ngộp nước sặc sụa tôi vẫn hăng hái lội ngược vào bờ. Lúc đó tôi hết thấy mệt cũng không còn sợ hãi mà ra sức bơi với tâm nguyện tha thiết và thành khẩn cầu xin Đức Quán Thế Âm Bồ Tát cứu giúp mình. Một lúc khá lâu tôi vẫn chưa đến được vùng ánh sáng đó thì bỗng nhiên mọi vật chợt biến mất hệt như rừng cây trước đây. Chung quanh tôi lúc bấy giờ toàn là trời nước và bóng đêm!
Nỗi thất vọng nặng nề như nhận chìm tôi xuống biển sâu. Thân thể tôi đau đớn rã rời vì phải liên tục vận động suốt mấy giờ đồng hồ. Nhưng tôi vẫn còn đủ sáng suốt tính toán phải tìm cái gì làm điểm tựa để dưỡng sức vì biết rằng không thể cứ bơi hoài giờ này sang giờ khác. Tôi chợt thấy ngày xưa ở dưới quê, mỗi lần giặt giũ khi nhúng ống quần xuống nước thì nó phùng lên. Tôi bèn nghĩ cách cởi chiếc quần đang mặc ra, cột hai ống lại vắt khô rồi ụp xuống nước cho nó phùng lên để ôm đỡ vài phút. Tuy nhiên tôi không thể nào thực hiện được ý định này vì cứ vừa xoắn quần định vắt nước thì sóng đã xô tôi chìm xuống. Sau nhiều lần không thành công, tôi cởi luôn chiếc áo ra cuộn chung với quần cho người nhẹ bớt, đồng thời nghĩ rằng sẽ ráng giữ bộ đồ trong tay để trước khi chết còn mặc vào cho đỡ thê thảm, dù biết rằng chết là hết.
Tôi lại nhớ người ta hay nói khi gặp nạn ngoài biển thường được cá Ông cứu, tôi bèn thử đạp chân nhiều lần xem may ra có đụng vào vật gì không? Nhưng dưới chân tôi là một vực sâu không đáy!
Sau nhiều giờ vật lộn với biển cả sóng gió, thấy sức mình yếu dần tôi lại nghĩ ra một cách để có thể dưỡng sức trong chốc lát. Một tay tôi cầm bộ đồ gối lên đầu, tay kia quạt nước, hai chân vắt chéo vào nhau, người duỗi thẳng thả nổi, miệng không ngớt niệm: “Nam mô cứu khổ cứu nạn, Quán Thế Âm Bồ Tát cứu con”. Có lúc tôi gần như thiếp đi, chân tay không còn hoạt động theo ý muốn, không rõ thời gian trôi qua bao lâu cho đến khi một lượn sóng ập lên người, tôi bị sặc nước và lập tức tỉnh lại ngay.
Lúc bấy giờ trăng đã lên, tôi lại tiếp tục bơi. Trời về khuya các con sóng không vỗ theo một chiều nữa mà dường như sóng từ tam phương tứ hướng cùng nhập lại cuốn tôi vào giữa khiến nhiều lúc tôi không thở được. Những cơn gió ập đến lạnh buốt da thịt, tôi ôm bộ đồ che trước ngực giống như đang đắp mền để đỡ lạnh.
Đêm càng về khuya sóng càng to, tôi không đủ sức lội ngược con sóng nữa. Thân thể tôi rã rời đau nhức, đầu óc choáng váng, cảm thấy sức đã cùng lực đã kiệt, tôi tuyệt vọng nghĩ:
- Thôi đành buông tay đầu hàng số phận!
Vả lại chồng con cũng đều đã chết, tôi còn gì để mà nấn níu trên cõi đời? Rõ ràng nếu may mắn được sống sót thì cuộc đời còn lại của tôi mãi mãi sẽ là chuỗi ngày đau khổ triền miên. Ý nghĩ đó giúp tôi trở nên bình tĩnh, không còn sợ hãi, không thấy luyến tiếc điều gì nữa. Tôi nhắm mắt buông xuôi, thanh thản chấp nhận cái chết.
Nhưng rồi chợt nhớ đến bọn sát nhân, tôi nghĩ mình cần phải sống! Bao nhiêu mệt nhọc tan biến, tôi thành tâm tha thiết cầu nguyện: “Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, xin cho con được sống để có thể cứu nhiều người khỏi bị chết oan như gia đình của con”.
Vừa dứt lời nguyện, đột nhiên một lượng sóng thật to ào đến phủ chụp lên toàn thân nhận chìm tôi vào lòng biển lạnh. Theo phản xạ tôi cố hết sức tàn ngoi lên lần cuối cùng. Ngay lúc đó tôi nhìn thấy lờ mờ bóng một chiếc tàu nhỏ cách tôi khá xa. Ngạc nhiên tột độ, tôi mừng rỡ la lớn:
- Bớ người ta! Cứu tôi với
Một lần nữa niềm hy vọng được sống sót giúp tôi có thêm sức mạnh, tôi vội vã bơi thật nhanh về hướng chiếc tàu tưởng chừng như có một phép màu đang nâng tôi lên. Trong giờ phút đó, tôi có niềm tin chắc chắn rằng mình sẽ được cứu sống.