Menu



Đài Tưởng Niệm

Thuyền Nhân

Việt Nam

Tiếp Theo...

* CẦU NGUYỆN VÀ TƯỞNG NIỆM NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM 2016 TẠI NAM CALI


* 40 NĂM QUỐC HẬN LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN, BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* 30 THÁNG TƯ, TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* BI SỬ THUYỀN NHÂN (Nguyễn Quốc Cường)


* BIỂN ĐÔNG LỤC BÌNH TRÔI


* CÁI GIÁ CỦA TỰ DO


* CÁNH BÈO BIỂN CẢ (Văn Qui)


* CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ CON TÀU MANG SỐ MT065


* CẦU SIÊU BẠT ĐỘ TẠI ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM WESTMINSTER


* CHUYỆN KỂ HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG (Nhiều Tác Giả)


* CHỨNG TÍCH ĐỂ ĐỜI: ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU (Mai Phúc)


* CHUYẾN VƯỢT BIỂN HÃI HÙNG


* CON ĐƯỜNG TÌM TỰ DO (Trần Văn Khanh)


* CÒN NHỚ HAY QUÊN (Nguyễn Tam Giang)


* DẠ TIỆC VĂN NGHỆ "LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG" THÀNH CÔNG NGOÀI DỰ KIẾN CỦA BAN TỔ CHỨC


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Việt Hải)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TẠI QUẬN CAM (Vi Anh)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM: BIỂU TƯỢNG THIÊNG LIÊNG CỦA NIỀM KHÁT VỌNG TỰ DO VÀ NHÂN QUYỀN


* ĐÊM DÀI VÔ TẬN (Lê Thị Bạch Loan)


* ĐI VỀ ĐÂU (Hoàng Thị Kim Chi)


* GALANG: BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM BỊ PHÁ BỎ


* GALANG MỘT THỜI - MỘT ĐỜI (Nguyễn Mạnh Trinh)


* GIÁNG NGỌC PHỎNG VẤN NHÀ THƠ THÁI TÚ HẠP VÀ NỮ SĨ ÁI CẦM VỀ LỄ KHÁNH THÀNH ĐTNTNVN


* GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI TÌM TỰ DO (Lê Đinh Hùng)


* HẢI ĐẢO BUỒN LÂU BI ĐÁT


*"HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG: TỰ DO, MỘT NHU CẦU THIẾT YẾU, ĐÁNG ĐỂ TA ĐI TÌM"


*HÀNH TRÌNH GIAN NAN TÌM TỰ DO  


* HÀNH TRÌNH TÌM CON NƠI BIỂN ĐÔNG


* HÌNH ẢNH MỚI NHẤT CHUẨN BỊ KHÁNH THÀNH VÀO THÁNG 04-2009


* HÒN ĐẢO BỊ LÃNG QUÊN (Meng Yew Choong)


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ VINH DANH ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER THÔNG QUA NGHỊ QUYẾT “NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM”


* KHÁNH THÀNH ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI NAM CALI


* KHẮC TÊN TRÊN BIA TƯỞNG NIỆM (Việt Hải)


* LÀN SÓNG THUYỀN NHÂN MỚI


* LỄ ĐỘNG THỔ KHỞI CÔNG XÂY DỰNG ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* LỄ KHÁNH THÀNH TRỌNG THỂ ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI QUẬN CAM


* LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TỔ CHỨC TRANG NGHIÊM TẠI NGHĨA TRANG WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* LÒNG NHÂN ÁI (Tâm Hồng)


* LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG (Thơ Thái Tú Hạp)


* MEMORIAL TO BOAT PEOPLE WHO DIED TO BE DEDICATED SATURDAY


* MỘT CÁI GIÁ CỦA TỰ DO (Trần Văn Hương)


* MƠ ƯỚC "MỘT NGÀY TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN" ĐÃ TRỞ THÀNH SỰ THẬT


* NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM THỨ 5


* "NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM" TỔ CHỨC TRỌNG THỂ TẠI WESTMINSTER


* NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG SÓT SAU CHUYẾN VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG


* NHỮNG CHUYỆN HÃI HÙNG CỦA THUYỀN NHÂN (Biệt Hải)


* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT ĐỀU CÓ THẬT (Ngô Dân Dụng)


* NHỮNG THÁNG NGÀY YÊU DẤU NƠI HOANG ĐẢO (Tuấn Huy)


* NỖI BẤT HẠNH ĐỜI TÔI (Thùy Yên) 


* NỖI KHỔ CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Thy Vũ Thảo Uyên)


* NƯỚC MẮT CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Nguyễn Mỹ Linh)


* SAIGON TIMES PHỎNG VẤN MỤC SƯ HÀ JIMMY CILLPAM 4 NĂM CÓ MẶT TRÊN TÀU AKUNA CỨU HƠN 5000 NGƯỜI VIỆT NAM VƯỢT BIỂN TÌM TỰ DO TRÊN BIỂN ĐÔNG


* TÀU SẮT BẾN TRE (Tú Minh)


* THẢM KỊCH BIỂN ĐÔNG (Vũ Duy Thái)


* THẢM SÁT TRÊN ĐẢO TRƯỜNG SA


* THỊ XÃ WESTMINSTER VINH DANH TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN


* THÔNG BÁO CỦA ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VN


* THƠ LÀM KHI ĐỌC TIN THUYỀN NHÂN (Viên Linh)


* THUYỀN NHÂN: ẤN TÍCH LỊCH SỬ


* THUYỀN NHÂN VÀ BIỂN ĐỘNG


* THUYỀN NHÂN VÀ MỘT VÀI HÌNH ẢNH CỨU NGƯỜI VƯỢT BIỂN


* THUYỀN NHÂN VIỆT NAM VƯỢT BIÊN, TỬ NẠN, ĐẾN BỜ TỰ DO ĐÃ GIÚP NHÂN LOẠI NHÌN RÕ ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG CỦA CỘNG SẢN (Lý Đại Nguyên)


* TRÔI GIẠT VỀ ĐÂU (Nguyễn Hoàng Hôn)


* TRỞ VỀ ĐẢO XƯA... (Nguyễn Công Chính)


* TỪ TẤM BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN Ở GALANG NHÌN RA CON ĐƯỜNG HÒA GIẢI


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN VIỆT NAM ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯA VÀO WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN ĐÃ ĐƯỢC ĐẶT VÀO VỊ TRÍ AN VỊ TRONG KHUÔN VIÊN WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN 30-4-2012

* VĂN TẾ THUYỀN BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* VƯỢT BIỂN (Thanh Thanh)


* VƯỢT BIỂN MỘT MÌNH (Nguyễn Trần Diệu Hương)


* XIN VỀ ĐÂY CHỨNG GIÁM, AN GIẤC NGÀN THU


* XÓA DẤU VẾT TỘI ÁC (Phạm Phú Minh)


 Saigon Times USA

THỰC SỰ QUÊN DĨ VÃNG


CAO MỴ NHÂN


Lần đầu tiên tôi tới chùa Diệu Pháp vào dịp chùa tổ chức buổi tưởng niệm nhà thơ Quách Tấn, cách đây đã 20 năm.
Lúc ra về, tôi nghe một người kêu tên rất khẽ: "Chị Mỵ". Chẳng ngỡ ngàng gì hết, tôi nhận ngay được dung nhan của Thủy. Lê Thị Thủy, một trong 3 cô trung sĩ làm việc ở Phòng Xã Hội Quân Đoàn II, đồn trú tại căn cứ Phượng Hoàng Pleiku gồm Thủy, Kim và Trác Bạch Cúc. Bây giờ tôi giữ chức phụ tá trưởng phòng Xã hội Quân Đoàn II / vùng 2 chiến thuật.
Sau Kim lập gia đình với dược sĩ Đằng, Bạch Cúc đổi đi đơn vị nào, tôi không nhớ còn Thủy, người thiếu nữ khó tánh nhứt, học thêm tú tài 1, rồi đi học sĩ quan nữ quân nhân ngành Xã hội, sẽ được phân phối tới cấp sư đoàn, quân binh chủng trở lên, để tiếp tục làm trưởng phòng Xã hội như quy chế thủa bấy giờ, những năm đầu thập niên 60 thế kỷ trước.
Và rồi cô sĩ quan nữ quân nhân này phục vụ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tới lúc tan hàng, nàng mang cấp bậc đại úy, vẫn độc thân như hồi tôi gặp ở Pleiku.
Tha hương ngộ cố tri, mừng rỡ, tôi vô ngay căn phòng dành cho bếp núc của chùa, Thủy cùng vài ba phật tử đang làm công quả ở đó. Vẫn nụ cười hiền hậu, và giọng nói nhỏ nhẹ xa xưa, Thủy hỏi thăm chuyện gia đình tôi một cách ân cần. Thủy tiếp:
- Sau đó chị đổi đi rồi, em vẫn làm với chị Thế, vẫn biết tin chị thường xuyên, còn em...
Đó chính là điều tôi muốn hỏi thăm, tôi vào đề ngay:
- Qua bao nhiêu thăng trầm, bạn bè Thủy cho hay Thủy lên đại úy ít lâu, rồi tất cả bất đắc dĩ chia tay. Thế Thủy phải đi tù cải tạo ở trại nào, à, có gia đình chưa nhỉ?
Thủy lại cười bình dị, cô lắc đầu nhè nhẹ:
- Vẫn như hồi chị gặp ở Quân đoàn II thôi, em trốn tập trung, để quyết chí vượt biên.
Trước mặt tôi bây giờ, vẫn là 2 phụ nữ trung niên, tôi mới đến Mỹ theo diện HO, chưa biết sẽ làm gì, còn Thủy đang công quả ở chùa Diệu Pháp.
- Thủy có ở gần đây không? Đã học và làm gì ở quê hương mới này?
- Cũng có đi làm lai rai, chưa định gì cả, mong ước nhất là được đi tu.
Tôi sửng sốt, vì hồi bị tập trung đi tù cải tạo, một nữ trung úy nữ quân nhân lớn tuổi, tuy có gia đình rồi, chị Tỏ, đã xuất gia khi vừa ra tù, sau lập một thiền viện ở ven đô Saigon xưa, nay lại nghe Thủy muốn đi tu nữa.
Lặng người một giây, tôi khẽ hỏi:
- Nguyên do nào Thủy muốn tìm cửa Phật dung thân, còn trẻ mà, có thể xây dựng lại tương lai ở xứ sở này.
Cũng hơi lặng người một chút, Thủy cười như muốn gạt đi nỗi suy tư gì đó:
- Em có đại nguyện rồi chị Mỵ ơi, trên chuyến hải hành tìm Tự Do, tàu em đi tưởng đã tuyệt vọng, hơn nửa tháng mà vẫn lênh đênh, hết cả lương thực, nó (tàu vượt biên) chạy hướng nào mà chẳng gặp tàu bạn, chẳng thấy tàu lớn để xin vớt nữa, đã có người suôi tay, nhắm mắt, em cũng đã nghĩ tới điều bất hạnh, nhưng vẫn lâm râm cầu Phật độ. Bỗng em thấy một vùng ánh sáng màu vàng kim như tỏa ra giống chiếc quạt khổng lồ, Phật Bà Quan Âm hiện tới, nghe như bảo rằng: "Sắp được cứu vớt".
Em vui mừng la to lên: "Lạy Mẹ Quan Âm" rồi cứ thế cười nói hân hoan, em chia sẻ niềm vui với những người trên tàu, họ nhìn em lạ lắm, người tin một chút, người giả lơ.
Một giờ đồng hồ sau, từ chân mây xa tít, hiện ra một chấm đen, cứ mỗi lúc lớn dần, cho tới khi hình thành một chiếc tàu sắt, tất nhiên không nói, chị cũng biết tàu đó làm gì, vì em đang đứng trước mặt chị hôm nay, là ngày đó, em chú nguyện em phải đi tu. Chỉ có Phật pháp mới khiến em quên tất cả những gì gọi là Dĩ Vãng.
Tôi tần ngần:
- Dĩ Vãng ư? Tôi cũng có dĩ vãng như Thủy, hay bất cứ ai, mà tôi chưa hề muốn quên đi mới lạ, lại cứ muốn nhớ thêm, nhớ hoài.
Ố la la, ngay tức khắc tôi nhớ một thứ dĩ vãng thật xa xưa, trước cả thời điểm miền Nam bị đổi đời, đó là những ngày tháng đầu tiên chúng tôi vào Lính.
Khóa Cán sự Xã hội của 10 đứa chúng tôi thì đã được khẳng định là học 3 năm, ra trường mang cấp hiệu chuẩn úy, rồi đi làm trưởng phòng ban Xã Hội đơn vị.
Song song với khóa sĩ quan chúng tôi thì Cục Xã hội vào đầu thập niên 60, thế kỷ trước, tổ chức một khóa nữ trợ tá Xã hội, với tổng số là đúng 100 cô, theo tiêu chuẩn sau:
- Tuổi từ 18 đến 20 (đến 20 thôi)
- Ngoại hình trung bình trở lên, tức là phải tương đối ngó được.
- Có bằng trung học đệ I cấp.
Ra trường sẽ mang cấp bậc trung sĩ, sẽ được phân phối tới các phòng, ban xã hội đơn vị, để tương lai sẽ cho các đàn chị chúng tôi giải ngũ, về lo việc gia đình.
Khóa nữ trợ tá này, 100 cô, tuyệt đại đa số là nữ sinh trung học, thích đi làm sớm, thích bay nhảy ở chốn ba quân, lại gần như có chung một quan niệm sống hết sức tân kỳ và hiện thực, do đề xuất ý kiến của Thiếu tá phó giám đốc Nha Xã hội Phạm Ngọc Lợi thời bấy giờ. Sau thiếu tá Phạm Ngọc Lợi lên tới chức Đại tá chỉ huy trưởng trường Hạ sĩ quan Nha Trang.
Khóa nêu trên được đặt tên là khóa Đồng Tiến, và có lẽ trong cuộc đời binh nghiệp của những cán sự, cán bộ và nhân viên Cục Xã hội sau này, chỉ thấy có duy nhất khóa Đồng Tiến đó, là đã thể hiện đúng cung cách thời trang của cô đào Brigite nước Pháp với cuốn phim sôi nổi: Babette s'en va t'en guerne, tức Babette ra trận, nữ trợ tá khóa Đồng Tiến chủ trương học thuyệt hiện sinh Jean Paul Sartre, đến nỗi quý cô quan niệm:
Thà làm vợ bé ông lớn
Còn hơn làm vợ lớn ông bé
Một số ít quý cô đã thích làm vợ bé ông lớn như D. vợ bé trung tướng Trần Thanh Phong, như M. vợ bé quan đầu tỉnh Quảng Nam Võ Hữu Thu, D"X" vợ bé đại tá Phạm Ngọc Lợi...
Tính vui tươi, hồn nhiên vv... của các nàng Đồng Tiến cho phép tôi đan cử vì sự thực 100% cả nước biết, thành có gì đâu phải dấu đi cái dĩ vãng vui nhộn đó.
Song, ngược lại, đa số nữ trợ tá khóa Đồng Tiến đã lập gia đình với các ông cấp bé, kiểu từ đại úy trở xuống, và hạnh phúc tới ngày nay.
Chỉ riêng Thủy, vâng, Lê Thị Thủy của khóa Đồng Tiến ấy, lại khắc kỷ ngay từ lúc mới ra trường cho tới bây giờ, quyết tâm học đạo, được thọ giáo hòa thượng Thích Viên Lý viện chủ chùa Diệu Pháp, khoác áo sa di đã 15 năm nay, tình cờ tôi tái ngộ sư cô Thủy, pháp danh Ấn Chơn nơi đám tang người bà con ở Monterey Park cách đây 7 năm.
Buổi đó, sư cô Ấn Chơn, thế danh Lê Thị Thủy, cựu đại úy Nữ quân nhân Xã hội, xuất thân từ khóa Đồng Tiến lộng lẫy, hoan ca thời xưa, thay thầy, làm lễ dẫn linh, sư cô cùng Phật tử, thân nhân bước vòng quanh cỗ sự, niệm Phật. Tôi nhìn ra Thủy, điều mà tôi chưa hề tưởng tượng cô đã... đắc đạo.
Sau đám tang nêu trên, tôi tìm thăm cô, cô vẫn giữ nụ cười nhẹ, thản nhiên tâm sự:
- Đi nhiều chùa, nhưng vẫn nhận thấy được tu học ở chùa Diệu Pháp là an lạc nhất, thầy nhận đệ tử là đại phước lắm rồi.
Cũng kể từ dịp đó, giữa Thủy và tôi có khoảng cách đạo đời rõ rệt mặc dầu càng thương nhau hơn, tôi thưa Thủy là sư cô Ấn Chơn, xưng Em, Thủy gọi tôi là cô, và không xưng gì cả, hay tự nói chữ sư cô thật... hỉ xả, đôi khi sư cô xưng tên Ấn Chơn một cách hồn nhiên, đạo hạnh.
Tôi tặng Thủy tập thơ "Đưa người tình đi tu" của tôi, Thủy cười trong sáng:
- Ấn Chơn thấy cô nên hướng tâm viết lách về đạo pháp, tốt hơn.
Tôi từ tốn "Dạ".
Cả 2 đã thực sự quên dĩ vãng.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, tiếng bên kia đầu dây:
- Cháu là Lan, tin cô hay là sư cô Ấn Chơn hôm kia ra vườn quét lá rụng đầy quanh chùa, thấy lạnh, vô năm nghỉ, 2 giờ sau được phát giác sư cô đã mê man, bất tỉnh. Hiện nằm ở bệnh viện Pasadena, tai biến mạch máu não nặng.
Hôm sau tôi qua chùa nghe pháp, hòa thượng Thích Viên Lý thuyết giảng, vẫn luôn trấn an đạo tràng, phật tử. Cũng hơi lâu tôi mới trở về chùa Diệu Pháp, nơi quý thầy, quý cô đã trợ giúp tôi từ A đến Z trong việc tang ma ông xã tôi cuối năm 2006, mà sư cô Ấn Chơn là một trong số người hảo tâm, hảo ý đó.
Hòa Thượng tiến sĩ Thích Viên Lý bảo tôi:
- Ấn Chơn đang coma, chưa biết thế nào.
Tất nhiên, nhà chùa có phương cách của nhà chùa, thầy sẽ lo cho tất cả, như mấy năm trước tôi ở xa chùa Diệu Pháp đến 1 giờ xe chạy Fwy, lại quàn linh cửu ông xã tôi ở Peek, vậy mà thầy và ban hộ niệm đã giúp cho gia đình tôi chu toàn việc tang chế. Sư cô Ấn Chơn luôn khích lệ tôi học đạo, đồng thời, hướng dẫn tôi tập thiền, để bệnh Tim tôi được an thái.
Đường về cõi Phật quả không xa với những vị đạo hạnh như sư cô Ấn Chơn, biết vậy mà lòng tôi vẫn hoang mang, buồn bã.
Cho dẫu có đạt được điều quên đi dĩ vãng thì cái dĩ vãng gần nhất là hình ảnh sư cô Ấn Chơn vẫn lẩn quất quanh đây. Tôi sẽ cầu nguyện cho cô, cho tất cả, bởi vì hơn bao giờ tôi biết, tôi nhận ra rằng cái nghĩa giữa tha nhân với tha nhân cũng gần gũi như với thân nhân. A di đà Phật.
Hawthorne 16-4-2012
CAO MỴ NHÂN