Menu



Đài Tưởng Niệm

Thuyền Nhân

Việt Nam

Tiếp Theo...

* CẦU NGUYỆN VÀ TƯỞNG NIỆM NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM 2016 TẠI NAM CALI


* 40 NĂM QUỐC HẬN LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN, BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* 30 THÁNG TƯ, TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* BI SỬ THUYỀN NHÂN (Nguyễn Quốc Cường)


* BIỂN ĐÔNG LỤC BÌNH TRÔI


* CÁI GIÁ CỦA TỰ DO


* CÁNH BÈO BIỂN CẢ (Văn Qui)


* CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ CON TÀU MANG SỐ MT065


* CẦU SIÊU BẠT ĐỘ TẠI ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM WESTMINSTER


* CHUYỆN KỂ HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG (Nhiều Tác Giả)


* CHỨNG TÍCH ĐỂ ĐỜI: ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU (Mai Phúc)


* CHUYẾN VƯỢT BIỂN HÃI HÙNG


* CON ĐƯỜNG TÌM TỰ DO (Trần Văn Khanh)


* CÒN NHỚ HAY QUÊN (Nguyễn Tam Giang)


* DẠ TIỆC VĂN NGHỆ "LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG" THÀNH CÔNG NGOÀI DỰ KIẾN CỦA BAN TỔ CHỨC


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Việt Hải)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TẠI QUẬN CAM (Vi Anh)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM: BIỂU TƯỢNG THIÊNG LIÊNG CỦA NIỀM KHÁT VỌNG TỰ DO VÀ NHÂN QUYỀN


* ĐÊM DÀI VÔ TẬN (Lê Thị Bạch Loan)


* ĐI VỀ ĐÂU (Hoàng Thị Kim Chi)


* GALANG: BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM BỊ PHÁ BỎ


* GALANG MỘT THỜI - MỘT ĐỜI (Nguyễn Mạnh Trinh)


* GIÁNG NGỌC PHỎNG VẤN NHÀ THƠ THÁI TÚ HẠP VÀ NỮ SĨ ÁI CẦM VỀ LỄ KHÁNH THÀNH ĐTNTNVN


* GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI TÌM TỰ DO (Lê Đinh Hùng)


* HẢI ĐẢO BUỒN LÂU BI ĐÁT


*"HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG: TỰ DO, MỘT NHU CẦU THIẾT YẾU, ĐÁNG ĐỂ TA ĐI TÌM"


*HÀNH TRÌNH GIAN NAN TÌM TỰ DO  


* HÀNH TRÌNH TÌM CON NƠI BIỂN ĐÔNG


* HÌNH ẢNH MỚI NHẤT CHUẨN BỊ KHÁNH THÀNH VÀO THÁNG 04-2009


* HÒN ĐẢO BỊ LÃNG QUÊN (Meng Yew Choong)


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ VINH DANH ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER THÔNG QUA NGHỊ QUYẾT “NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM”


* KHÁNH THÀNH ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI NAM CALI


* KHẮC TÊN TRÊN BIA TƯỞNG NIỆM (Việt Hải)


* LÀN SÓNG THUYỀN NHÂN MỚI


* LỄ ĐỘNG THỔ KHỞI CÔNG XÂY DỰNG ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* LỄ KHÁNH THÀNH TRỌNG THỂ ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI QUẬN CAM


* LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TỔ CHỨC TRANG NGHIÊM TẠI NGHĨA TRANG WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* LÒNG NHÂN ÁI (Tâm Hồng)


* LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG (Thơ Thái Tú Hạp)


* MEMORIAL TO BOAT PEOPLE WHO DIED TO BE DEDICATED SATURDAY


* MỘT CÁI GIÁ CỦA TỰ DO (Trần Văn Hương)


* MƠ ƯỚC "MỘT NGÀY TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN" ĐÃ TRỞ THÀNH SỰ THẬT


* NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM THỨ 5


* "NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM" TỔ CHỨC TRỌNG THỂ TẠI WESTMINSTER


* NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG SÓT SAU CHUYẾN VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG


* NHỮNG CHUYỆN HÃI HÙNG CỦA THUYỀN NHÂN (Biệt Hải)


* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT ĐỀU CÓ THẬT (Ngô Dân Dụng)


* NHỮNG THÁNG NGÀY YÊU DẤU NƠI HOANG ĐẢO (Tuấn Huy)


* NỖI BẤT HẠNH ĐỜI TÔI (Thùy Yên) 


* NỖI KHỔ CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Thy Vũ Thảo Uyên)


* NƯỚC MẮT CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Nguyễn Mỹ Linh)


* SAIGON TIMES PHỎNG VẤN MỤC SƯ HÀ JIMMY CILLPAM 4 NĂM CÓ MẶT TRÊN TÀU AKUNA CỨU HƠN 5000 NGƯỜI VIỆT NAM VƯỢT BIỂN TÌM TỰ DO TRÊN BIỂN ĐÔNG


* TÀU SẮT BẾN TRE (Tú Minh)


* THẢM KỊCH BIỂN ĐÔNG (Vũ Duy Thái)


* THẢM SÁT TRÊN ĐẢO TRƯỜNG SA


* THỊ XÃ WESTMINSTER VINH DANH TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN


* THÔNG BÁO CỦA ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VN


* THƠ LÀM KHI ĐỌC TIN THUYỀN NHÂN (Viên Linh)


* THUYỀN NHÂN: ẤN TÍCH LỊCH SỬ


* THUYỀN NHÂN VÀ BIỂN ĐỘNG


* THUYỀN NHÂN VÀ MỘT VÀI HÌNH ẢNH CỨU NGƯỜI VƯỢT BIỂN


* THUYỀN NHÂN VIỆT NAM VƯỢT BIÊN, TỬ NẠN, ĐẾN BỜ TỰ DO ĐÃ GIÚP NHÂN LOẠI NHÌN RÕ ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG CỦA CỘNG SẢN (Lý Đại Nguyên)


* TRÔI GIẠT VỀ ĐÂU (Nguyễn Hoàng Hôn)


* TRỞ VỀ ĐẢO XƯA... (Nguyễn Công Chính)


* TỪ TẤM BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN Ở GALANG NHÌN RA CON ĐƯỜNG HÒA GIẢI


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN VIỆT NAM ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯA VÀO WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN ĐÃ ĐƯỢC ĐẶT VÀO VỊ TRÍ AN VỊ TRONG KHUÔN VIÊN WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN 30-4-2012

* VĂN TẾ THUYỀN BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* VƯỢT BIỂN (Thanh Thanh)


* VƯỢT BIỂN MỘT MÌNH (Nguyễn Trần Diệu Hương)


* XIN VỀ ĐÂY CHỨNG GIÁM, AN GIẤC NGÀN THU


* XÓA DẤU VẾT TỘI ÁC (Phạm Phú Minh)


 Saigon Times USA

 

DUYÊN NỢ

 

NGUYỄN MỘNG GIÁC

 

Bùi Giáng có hai câu thơ được nhiều người ưa thích:

 

Xin chào nhau giữa con đường

Mùa xuân phía trước miên trường phía sau

 

Hỏi vì sao thích hai câu thơ đó, mỗi người trả lời mỗi cách. Có kẻ thích người trước khi thích thơ. Thấy Bùi Giáng phóng túng hình hài, đem chính cuộc đời mình ra "chơi" một cách vô cùng thoải mái, nhờ đó đạt đến một thứ tự do tuyệt đối, nhiều người mơ ước như thế mà không dám "chơi" tới cùng, đâm phục nhà thơ chịu chơi. Trong trường hợp đó, chất quyến rũ của Bùi Giáng trước hết là sống, sau đó mới tới thơ. Ở Sài Gòn, gặp Bùi Giáng quá dễ. Muốn được thi sĩ tặng thơ cũng không khó. Nhưng muốn sống như Bùi Giáng không dễ chút nào. Thi sĩ xem chuyện làm thơ cũng là một trò chơi, người nào bóp trán tìm cho ra những ý tứ huyền nhiệm trong những dòng thơ nguệch ngoạc trên tờ giấy nhàu, thế nào cũng bị "tẩu hỏa nhập ma". Người ta không chịu thua, tìm đọc những bài thơ xưa của Bùi Giáng, lúc thơ ông còn gần gũi với những thói quen thẩm thức chung. Hai câu thơ trên vừa đúng với mong ước của nhiều người, hay nói như thói quen ưa dùng chữ của nhiều người Việt ngay nay, nó "đạt yêu cầu".

Có người thích vì ý nghĩa tượng trưng sâu xa của thơ, và không ngạc nhiên chút nào, người ta giải thích hai câu thơ đó theo tinh thần Phật pháp. Thử tưởng tượng một con đường không hình dáng mà ai cũng ngầm hiểu đó là đường đời. Nguyễn Gia Thiều trong Cung Oán Ngâm Khúc vẽ con đường đó rõ hơn Bùi Giáng

 

Mùi tục lụy lưỡi tê tân khổ

Đường thế đồ gót rỗ kỳ khu

 

Nguyễn Du thì nói đến cuộc bể dâu, nhấn mạnh cái bập bềnh bất trắc của cuộc đời trăm năm. Bùi Giáng không dùng tĩnh tự định tính, chỉ nói trống giữa con đường.

Có lẽ ông không chú ý tới những gót chân rỗ nứt vì gai góc đường đời hay những biến ảo khôn lường của sự thế như hai thi hào tiền bối. Điều quan trọng, theo Bùi Giáng, có lẽ không phải là hình thế con đường chúng ta đang đi, mà là cách chúng ta đi. Hãy xem cách đi của ông.

Không, tôi nhầm, không phải cách đi của Bùi Giáng, mà hai cách đi đường theo lối nhìn của Bùi Giáng. Hai người bộ hành đang đi ngược chiều nhau, và Bùi Giáng chọn vị thế của một trong hai người đó, người đi theo hướng từ miên trường phía sau tiến về hướng mùa xuân phía trước. Người bộ hành thứ hai đi ngược lại, lìa bỏ mùa xuân đã có, đang có, để dấn mình vào cõi miên trường. Hai người gặp nhau ở đâu đó giữa con đường vô hình sắc. Họ làm gì nhau?

Họ mang trên người hai ý thức hệ đối nghịch. Người nào cũng quả quyết họ đang đúng hướng đấy. Nếu họ không cầm cờ tiên phong, thì đằng sau họ cũng có hằng hà sa số những người đồng hành, thế nào cũng có những kẻ rắn mắt chận những người khác hướng hỏi họ vì sao dám đi ngược, để nhẹ thì khuyên răn chiêu hồi, nặng thì cưỡng bách hồi chánh. Tiên lễ, không kết quả thì hậu binh. Đã đánh thì điều quan trọng là phải thắng. Muốn thắng thì phải giương cao chính nghĩa. Này bọn dị giáo, hãy theo ta hay là chết dưới lưỡi gươm ta. Thánh chiến bắt đầu. Và thánh chiến triền miên.

 

Xin chào nhau giữa con đường

 

Ô hay, hóa ra không có gì hấp dẫn gay cấn cả! Những kẻ đi ngược hướng chỉ trân trọng chào nhau, thế thôi.

Xin chào nhau! Thái độ trân trọng tương kính giữa những người đi khác hướng trong hai câu thơ Bùi Giáng, có hai lối giải thích: Một là kẻ đi theo chiều thuận theo lối nhìn của Bùi Giáng - kẻ đi từ miên trường phía sau tới mùa xuân phía trước - không hề xem cách định hướng của mình là chân lý duy nhất, nên thận trọng chào kẻ đi ngược hướng như một người có toàn quyền tự do lựa chọn và trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.

Hoặc cao hơn nữa, cả hai người đi ngược hướng nhau đều hiểu mùa xuân hay miên trường, phía trước hay phía sau đều là những cái áo vay mượn phủ tạm lên những ý niệm hàm hồ không có thực. Đã không có thực sao lại đánh nhau đến sứt đầu lỗ trán! Xin chào nhau là phải!

Thật dễ hiểu, trong số những người hâm mộ Bùi Giáng, có rất nhiều nhà sư. Còn Bùi Giáng thì... làm phiền nhà chùa hơi nhiều. Cùng là nhà thơ, nhưng Hàn Mặc Tử làm thơ cũng "điên" lắm, đến nỗi trên báo Ngày Nay năm 1938, một nhà thơ cùng quê với ông là Xuân Diệu không nể tình đồng hương phang ngay cho mấy câu độc địa: "Hãy so sánh thái độ can đảm kia (thái độ những người chân thi sĩ) với những cách đột nhiên mà khó, đột nhiên mà cười, chân vừa nhảy, miệâng vừa kêu: tôi điên đây, tôi điên đây. Điên cũng không dễ làm như người ta tưởng đâu. Nếu không biết điên, tốt hơn là cứ tỉnh táo như thường mà yên lặng sống". Xuân Diệu tất nhiên sẽ hối hận vì quá lời. Vì Hàn Mặc Tử không hề giả bộ điên. Thơ Hàn Mặc Tử táo bạo vì nhiệt tình và đam mê. Thơ quằn quại vì tác giả đã đau đớn cùng cực, thế thôi:

 

Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút

Mỗi lời thơ đều dính não cân ta

Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt

Như mê man chết điếng cả làn da

 

Thơ rên siết, thơ phát cuồng. Chính nhà thơ cũng đặt riêng một tập thơ cái tên "Máu cuồng và Hồn điên". Mà chí của nhà thơ cũng không nhỏ. Trong "Chơi giữa mùa trăng", ông tâm sự với chị: "Không, không, chị ơi, rồi ánh sáng đêm nay sẽ tan đi, ta sẽ buồn thương và nhớ tiếc. Em muốn bay bổng lên trời để tìm ánh sáng muôn năm thôi". Một người dám mơ những chuyện động trời như thế, không thể là người ngoan ngoãn. Nhưng chúng ta đã lầm, như Xuân Diệu đã lầm hồi năm 1938. Hàn Mặc Tử hùng hổ cao ngạo ở đâu, chứ khi đến nhà thờ, ông hiền khô. Nhà thơ tìm đến Đức Mẹ trong cái dáng nhỏ bé, khép nép, xanh xao, run rẩy:

 

Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh

Run như run thần tử thấy long nhan,

Run như run hơi thở chạm tơ vàng

Như lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến,

Lạy Bà là Đấng tinh truyền thanh vẹn

Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi

Cho tôi dâng lời cảm tạ phò nguy

Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thế

 

Cùng tìm về tôn giáo như một chỗ trú ẩn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, mà thái độ của Bùi Giáng so với Hàn Mặc Tử khác một trời một vực. Nhà thơ điên ngày nay tìm tới nhà chùa mà không hề quyết tâm như ngày xưa Hàn Mặc Tử quyết tâm dâng trọn mình cho Thiên Chúa, quyết tâm làm một thần tử nhỏ nhoi để được Thiên Chúa cứu rỗi. Bùi Giáng tới chùa mà vẫn giữ y nguyên là Bùi Giáng, cứ tà tà mà đến, tà tà mà đi, đi chán lại tà tà mà về. Các thầy bận tụng kinh gõ mõ, Bùi Giáng cứ mặc sức làm thơ tung hô "mẫu thân Phùng Khánh", say sưa mơ tưởng Marilyn Monroe da trắng tóc vàng hay những em mọi nhỏ Phi Châu. Cứ tưởng tượng Bùi Giáng đến nhà thờ mà tung hô và mơ tưởng những người như thế, liệu các vị chăn chiên có cho phép nhà thơ tự tung tự tác hay không. Tuy điên, Bùi Giáng vẫn biết những chỗ chịu dung chứa mình. Những chỗ người ta không buộc ông mất ông, không buộc ông phải tin vào một thứ chân lý duy nhất, những chỗ người ta có thể chào nhau vui vẻ dù sau khi chào xong mỗi người đi mỗi ngả. Bùi Giáng xem cuộc đời là cuộc chơi, ông thích hí lộng với trẻ con, cho nên có lẽ ông sợ những chốn quá nghiêm trang.

Khi "lâm lụy", Hàn Mặc Tử đến quì trước Mẹ Maria. Trường hợp Hàn Mặc Tử hơi hiếm trong lịch sử thi ca Việt Nam. Rất nhiều nhà thơ hễ gặp cảnh khốn cùng là nghĩ tới nhà chùa. Kể tên ra không hết. Gần nhất là trường hợp nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên. Trong những ngày cuối đời, nhà thơ tìm đến chùa. Anh tự vận trên chiếc xe cũ đậu sau vườn chùa. Nguyễn Tất Nhiên cũng bị bệnh tâm thần đến nỗi không sống được với gia đình. Nhưng trong chỗ ánh sáng láng nhất của tâm hồn thơ, anh luôn luôn biết chỗ trú ẩn thích hợp nhất của anh, là mái chùa.

Vì sao giữa các nhà thơ và nhà chùa lại có duyên nợ sâu nặng và bền bỉ như thế?

Tôi nghĩ trước hết, các nhà thơ và các tu sĩ Phật Giáo dễ thông cảm nhau vì cái duyên thơ. Hầu như không có nhà sư nào không từng làm đôi câu thơ trong đời, có vị còn dùng thơ để hoằng pháp. Nhiều vị trở thành thi sĩ, làm giàu có cho kho tàng thi ca Việt Nam, mà rực rỡ nhất là dưới hai thời Lý Trần. Một sốâ không làm thơ được xoay sang.. in thơ. Tôi còn nhớ thời trước 1975 nhà xuất bản Sen Vàng in rất nhiều tập thơ cho những thi sĩ không tìm được chịu xuất bản, với một giá "rất chùa". Một nhà thơ túng thiếu không có chỗ ăn chỗ ở tới ở chung với một nhà thơ khác, còn gì hợp lý hơn! Bảo bọc nhau trong cảnh khốn cùng là một ý thơ tuyệt vời.

Cái duyên thứ hai quan trọng hơn, như ý hai câu thơ Bùi Giáng, là cả thi ca lẫn Phật Giáo đều không thích sự ràng buộc. Chăm chăm bước theo dấu chân những người đi trước, làm theo những điều nghe người ta bảo là đáng làm, không tự mình hiểu để chọn lấy con đường mình đi cũng là một cách tự ràng buộc. Cột chặt ngôn ngữ vào thói quen, vội tin vào những cái vỏ hào nhoáng là tự biến thành nô lệ. Thi ca vốn là người lính xung kích của sự sáng tạo ngôn ngữ, nên ít có nhà thơ đích thực nào chịu dẫm lên vết chân người trước. Tinh thần vô chấp của đạo Phật là con đường thênh thang dành cho các nhà thơ. Bùi Giáng, Phạm Công Thiện, Nguyễn Tất Nhiên... đến chùa mà như trở về căn nhà thân yêu của mình vì họ là những nhà thơ trước khi trở thành Phật Tử. Duyên đã sâu như thế, còn nợ thì sao? Hai bên nặng nợ nhau nhiều lắm! Các nhà thơ nợ nhà chùa vì ăn cơm chùa hơi nhiều. Còn các nhà sư nợ thi ca vì... vì... làm thơ hơi nhiều. Tôi tưởng tượng cảnh nhà thơ và nhà sư gặp nhau giữa đường; họ nhớ bao nhiêu duyên nợ xưa nay, rồi đột nhiên cả hai cùng nhớ lời thơ của Bùi Giáng:

 

Xin chào nhau giữa còn đường

Mùa xuân phía trước miên trường phía sau

 

Tôi tin sau đó cả hai lại tiếp tục hướng cũ, nhưng họ đều đến bến giác!