NGÔI NHÀ THỰC SỰ CỦA TA
ACHANN CHAH SUMANA
LÊ THỊ SƯƠNG dịch
Thân này có thể ví như những món đồ dùng trong nhà mà ta đã mua sắm từ lâu: những cái tách, cái dĩa, cái tô, cái bát, v.v.. Khi mới mua về thì nó sạch sẽ, bóng ngời. Nhưng đến nay, sau một thời gian lâu dài bị xử dụng, nó đã bắt đầu hư cũ. Một mớ đã bể, mớ khác bị thất lạc, mất đi, và những món còn lại thì đang dần dần hư hoại; nó không có một hình thể ổn định, và bản chất tự nhiên của nó là vậy. Cơ thể của ta cũng dường thế ấy: luôn luôn thay đổi. Ngay từ lúc mới được sanh ra, xuyên qua thời niên thiếu và tráng niên, chí đến khi mà ta đã già, nó vẫn liên tục biến đổi. Ta phải chấp nhận điều này. Đức Phật dạy rằng các vật hữu lậu (sankhara, hay vật tùy thế, tức những vật chỉ hiện hữu nhờ những gì khác tạo điều kiện. Đó là tất cả những sự vật trong thế gian hiện tượng này), dầu ở bên trong, dầu thuộc về cơ thể, hay dầu ở bên ngoài, đều là VÔ NGÃ, bản chất của nó là luôn luôn BIẾN ĐỔI VÔ THƯỜNG. Hãy quán tưởng chân lý này cho đến khi ta nhìn thấy rõ ràng như vậy.
Nếu cái nhà của ta bị trận lụt cuốn trôi đi, hoặc bị hỏa hoạn thiêu đốt tàn rụi, dầu hiểm họa lụt lội hay hỏa hoạn nào đe dọa, hãy để cho cái nhà lo lắng. Những hiểm họa ấy chỉ liên quan đến cái nhà. Nếu có lụt lội, chớ nên để cho nó tràn ngập và lôi cuốn tâm ta. Nếu có hỏa hoạn, chớ nên để cho nó thiêu đốt tâm ta. Cái nhà là vật ở bên ngoài, hãy để cho nó bị cuốn trôi theo dòng nước lụt, hay cháy thành tro trong trận hỏa hoạn. Hãy để cho tâm buông thả, không bám víu vào cái nhà. Đức Phật dạy rằng, giàu hay nghèo, trẻ hay già, người hay thú, không có chúng sanh nào trên thế gian này có thể giữ mình nguyên vẹn trong bất cứ trạng thái nào trong một thời gian lâu. Tất cả đều phải đổi thay và trở thành một cái gì khác. Đó là một thực tại của đời sống mà ta không thể làm thế nào để cứu vãn. Tuy nhiên, Đức Phật dạy rằng, điều mà ta có thể làm được là tự quán chiếu thân và tâm để nhìn thấy đặc tướng VÔ NGÃ của nó, để nhìn thấy cả hai, thân và tâm, không có cái nào là “TA” hay “CỦA TA”. Nó chỉ hiện hữu một cách tạm thời. Cũng như cái nhà này, nó chỉ của ta trên danh nghĩa. Ta không thể đem nó đi nơi nào khác với ta được. Cùng thế ấy, tài sản, sự nghiệp, thân bằng, quyến thuộc của ta - tất cả đều chỉ là của ta trên danh nghĩa, trong lời nói, chớ không thực sự thuộc về ta. Nó thuộc về tự nhiên. Chân lý này không áp dụng riêng cho đơn độc một mình ta - tất cả mọi người đều cùng chung một hoàn cảnh, chí đến Đức Thế Tôn và các Thánh Đệ Tử của Ngài cũng vậy. Có khác chăng là các vị ấy chấp nhận rằng đó là bản chất tự nhiên của sự vật: các Ngài thấy rằng đường lối của sự vật là vậy, không có cách nào khác.
Do đó, Đức Phật tự quán chiếu và tỷ mỷ khảo sát thân này từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, và từ đỉnh đầu xuống trở lại lòng bàn chân. Hãy thử nhìn. Ta thấy những gì? Có cái chi mà tự nó tinh khiết không? Ta có thể tìm được trong đó một thể chất nào thường còn không? Toàn thể thân này vững vàng tiến dần đến tan rã. Đức Phật dạy ta thấy rằng nó không thuộc về ta. Lẽ dĩ nhiên, cơ thể này phải là vậy, bởi tất cả hiện tượng hữu vi, đều có tính cách phải đổi thay. Ta có thể làm gì khác hơn được? Thật ra, bản chất của thân là vậy thì không có gì sai. Chính đường lối suy tư sai lầm của ta làm cho ta đau khổ. Khi ta nhìn điều phải một cách sai lầm thì đương nhiên ta bị nhầm lẫn và đau khổ. Dầu ta có làm gì đi nữa, đường lối suy tư sai lầm ta cũng không để cho tâm trí ta được yên ổn, an lạc, thanh tịnh. Ta bất toại nguyện vì quan kiến của ta sai lầm.
Hãy buông bỏ. Không bám vào điều gì, bất luận gì. Hãy để tâm tập trung vào một điểm duy nhất và dùng tâm an trụ ấy theo dõi hơi thở. Chỉ hay biết hơi thở. Hơi thở là đối tượng duy nhất của tâm. Ngoài hơi thở không hay biết gì khác. Tập trung tư tưởng như vậy cho đến khi tâm trở thành ngày càng vi tế, cảm giác ngày càng không đáng kể và chừng ấy ta sẽ thấy nội tâm trở nên giác tỉnh và vô cùng trong sáng. Chừng ấy, khi cảm giác đau khổ tan biến. Cuối cùng ta sẽ nhìn hơi thở như người bà con đến viếng. Khi người bà con ra về, ta đưa ra cửa để tiễn chân và nhìn theo cho đến khi người ấy, đi bộ hay lái xe, khuất dạng, rồi ta trở lại, vào nhà. Ta cũng theo dõi hơi thở cũng cùng như thế ấy. Nếu hơi thở thô, ta hiểu biết rằng nó thô. Nếu là vi tế, ta hiểu biết rằng vi tế, cứ tiếp tục theo dõi, tâm luôn luôn giác tỉnh. Đến một lúc nào đó, hơi thở hình như mất luôn, và tất cả những gì còn lại chỉ là cảm giác tỉnh thức. Đó gọi là gặp Đức Phật. Ta có sự hay biết rõ ràng trong trạng thái tỉnh thức gọi là “Buddho”, người hay biết, người tỉnh thức, người minh mẫn sáng suốt. Đó là gặp và ở với Đức Phật, cùng với tri kiến và giác ngộ. Bởi vì chỉ có vị Phật lịch sử, bằng xương bằng thịt, bằng da, nhập Đại Niết Bàn (Paranibbana), còn vị Phật thật sự, vị Phật toàn giác toàn tri, ngày nay ta vẫn còn có thể chứng nghiệm và đạt đến, và vào lúc ấy, tâm chỉ là một.
Như vậy, hãy buông bỏ, đặt xuống tất cả, tất cả, ngoại trừ sự hay biết. Chớ nên để bị mê hoặc nếu có hình ảnh hoặc âm thanh khởi phát trong khi hành thiền. Hãy bỏ xuống tất cả. Không nên giữ bất cứ gì. Chỉ an trú trong trạng thái tỉnh thức vô nhị ấy. Chớ nên lo âu cho quá khứ hay vị lai, chỉ ở yên bất động và ta sẽ đạt đến nơi mà không còn tiến, không còn thối và không còn dừng, nơi mà không còn gì để bám vào hoặc đeo níu. Tại sao? Bởi vì KHÔNG CÒN TỰ NGÃ, KHÔNG CÒN “TÔI” HAY “CỦA TÔI”. Tất cả đều bị bỏ lại, mất đi. Đức Phật dạy ta nên, bằng phương cách này, làm cho mình trở nên rỗng không, không có gì cả, không mang theo bất cứ gì. Hay biết và đã biết, hãy buông bỏ.
Chứng ngộ Giáo Pháp, con đường giải thoát ra khỏi vòng sanh tử triền miên, là công việc mà TẤT CẢ CHÚNG TA PHẢI LÀM ĐƠN ĐỘC, MỖI NGƯỜI CHO RIÊNG MÌNH. Như vậy, ta cố gắng buông bỏ và lãnh hội đầy đủ những lời dạy của Đức Bổn Sư, thật sự tận lực quán niệm. Đức Phật dạy ta hãy đặt xuống tất cả những gì không chứa đựng thực chất. Nếu đặt xuống tất cả ta sẽ thấy chân lý, nếu không, sẽ không thấy. Nó là vậy, và nó như vậy đối với tất cả mọi người, vì thế ta chớ nên lo âu hoặc bám víu vào bất cứ gì. Bất luận gì mà tâm hướng về, ta nên suy tư và hiểu biết với trí tuệ, ắt ta sẽ buông bỏ và sẽ không đau khổ. Tâm minh mẫn sáng suốt, hoan hỷ và an lạc, không bị khuấy động, không bị phân tán. Ngay trong lúc này, điều mà ta có thể tìm đến nương nhờ để được hỗ trợ và nâng đỡ là hơi thở của ta. Nhiệm vụ duy nhất của ta hiện giờ là gom tâm lại và đưa nó an trú trong trạng thái vắng lặng. Tất cả những gì khác, hãy để người khác lo. Những hình sắc, những âm thanh, mùi vị? Hãy để cho người khác lo. Hãy bỏ tất cả lại sau lưng và làm công việc của mình, viên mãn hoàn thành trách nhiệm của mình. Bất luận gì phát sanh trong tâm, dầu đó là lo sợ đau nhức, lo sợ chết, băn khoăn lo lắng cho người, hay gì gì khác, ta hãy nói với nó: “Chớ có khuấy rầy tôi! Các người không còn là công việc của tôi nữa.” Ta cứ nói như vậy với chính ta khi các pháp (dhamma) ấy khởi phát.
Danh từ “dhamma”, pháp, bao hàm ý nghĩa gì? Tất cả đều là dhamma, pháp. Không có cái chi mà không phải là dhamma. Còn “thế gian” là gì? Thế gian chính là trạng thái tâm đang làm cho ta giao động hiện tại. “Người này sẽ làm gì? Người kia sẽ làm gì? Khi ta chết rồi ai sẽ chăm sóc trông chừng chúng nó? Chúng nó sẽ xoay xở như thế nào?” Tất cả những điều ấy chỉ là “thế gian”. Dầu chỉ là sự phát sanh suông của một ý tưởng lo sợ chết hay lo sợ đau nhức, cũng là thế gian. Hãy vứt bỏ thế gian đi! Thế gian là vậy. Nếu ta để cho nó khởi phát trong tâm và dần dần xâm chiếm tiềm thức, tâm ta sẽ trở nên lu mờ và không tự thấy chính nó. Vì thế ấy, bất luận gì phát hiện trong tâm, ta cứ một mực nói: “Cái này không phải công việc của tôi. Nó vô thường, đau khổ và vô ngã.” Bất cứ ai cũng có thể xây dựng một ngôi nhà, bằng gỗ hay bằng gạch, nhưng Đức Phật dạy rằng loại nhà ấy không phải thật sự là của ta, mà chỉ là của ta trên danh nghĩa. Nó là một cái nhà trong thế gian và nó phải theo đường lối của thế gian. NGÔI NHÀ THẬT SỰ CỦA CHÚNG TA LÀ TRẠNG THÁI AN TĨNH BÊN TRONG. Một cái nhà vật chất ở ngoại cảnh có thể thật đẹp, nhưng nó không mấy an tĩnh. Nó là nguyên nhân tạo lo âu này đến lo âu khác, băn khoăn tư lự nọ đến áy náy buồn phiền kia. Do đó, ta nói rằng, nó không phải là ngôi nhà thật sự của ta. Nó ở ngoài ta và sớm muộn gì rồi ta cũng phải bỏ lại. Nó không phải là nơi chốn mà ta có thể sống vĩnh viễn trong đó, bởi vì không thực sự thuộc về ta mà là phần của thế gian. Cơ thể của chúng ta cũng vậy, ta chấp là tự ngã, là “ta” và “của ta”. Nhưng trên thực tế, không phải vậy. Nó là một cái nhà khác của thế gian. Thân ta đã biến đổi theo diễn tiến tự nhiên của nó từ lúc được sanh ra đến ngày nay, già và bệnh và ta không thể cấm cản nó đổi thay, vì bản chất của nó là vậy. Muốn cho nó phải khác đi cũng điên rồ như muốn con vịt giống con gà. Khi nhận thức rằng điều này không thể được, con vịt phải là con vịt, và con gà phải là con gà, và thân này phải già nua và chết, ta sẽ hồi phục sức mạnh và năng lực. Dầu ta có thiết tha mong muốn cho thân này tiếp tục tồn tại lâu dài như thế nào, nó sẽ không làm được như vậy.
Đức Phật dạy:
“Anicca vata sankhara
Uppadavayadhammino
Uppajjit va nirujjhanti
Tesam vupasamo sukho”.
(Các vật cấu tạo là vô thường
Phải sanh rồi hoại
Đã sanh tức có hoại diệt
Ngưng nó được là hạnh phúc)
Danh từ “sankhara” được phiên dịch ở đây là các vật cấu tạo, hay các pháp hữu vi? hàm ý thân và tâm này. Các vật cấu tạo đều vô thường và không bền vững, bất ổn định. Được cấu thành nó liền tan biến, sanh rồi diệt. Mặc dầu vậy, mọi người đều muốn nó thường còn. Đó là điều điên rồ. Hãy nhìn hơi thở. Di chuyển vào trong rồi đi ra ngoài, đó là tự nhiên, nó phải là vậy. Hơi thở vào và hơi thở ra tiếp nối xen kẻ nhau, thở vào rồi thở ra, thở ra rồi thở vào, phải có sự thay đổi. Các vật cấu tạo hiện hữu được là do sự biến đổi. Ta không thể ngăn ngừa điều này. Chỉ nên suy tư như sau: Có thể nào thở ra mà không thở vào được chăng? Nếu thở ra mà không thở vào có nghe dễ chịu không? Hay có thể nào chỉ thở vào mà không thở ra? Chúng ta muốn rằng sự vật phải thường còn, nhưng nó không thể tồn tại lâu dài, không thể được. Một khi hơi thở đi vào, nó phải trở ra; khi nó đi ra, nó phải trở lại, đó là tự nhiên. Có phải vậy không? Đã được sanh ra, tức chúng ta phải già nua, bệnh hoạn, rồi chết. Điều này hoàn toàn tự nhiên và thông thường. Đó là bởi vì các vật cấu tạo đã làm phận sự của nó. Cũng như hơi thở vào và những hơi thở ra đã xen kẻ tiếp nối nhau đều đặn mà loài người tồn tại đến ngày nay.
Anicca vata sankhara, tất cả các pháp hữu vi đều vô thường. Nói một cách đơn giản: vô thường là Buddha, Phật. Nếu thật sự rõ ràng thấy một hiện tượng là vô thường ta sẽ thấy rằng nó thường còn, thường còn trong ý nghĩa, “ĐẶC TÍNH BIẾN ĐỔI CỦA NÓ KHÔNG BAO GIỜ ĐỔI THAY.” Đó là trạng thái thường còn mà chúng sanh có được. Có sự đổi thay không ngừng từ lúc còn thơ ấu, xuyên qua thời niên thiếu, chí đến tuổi già. Chính trạng thái vô thường của bản chất phải biến đổi ấy là thường còn, bất di dịch. Nếu nhìn sự vật với nhãn quan ấy, tâm ta sẽ bình thản, thoải mái dễ chịu. Không chỉ riêng ta phải trải qua thực trạng này, mà tất cả mọi người đều phải trải qua.
Khi mà không có một ngôi nhà thật sự, chúng ta cũng tựa hồ như người khách lữ hành lang thang bất định trên con đường, hướng về lối này một lúc rồi quay sang ngã khác, dừng lại ít lâu rồi lại cất bước lên đường. Chí đến khi trở về ngôi nhà thật sự của mình, dầu có làm gì đi nữa, chúng ta luôn luôn cảm nghe thoải mái, giống như người rời bỏ xóm làng quê quán của mình để dấn thân vào một cuộc hành trình xa xôi. Chỉ đến khi người ấy về nhà trở lại mới có thể cảm nghe dễ chịu và thoải mái. Đó mới chính là ngôi nhà thật sự của chúng ta.
ACHANN CHAH
(SUMMANA - LÊ THỊ SƯƠNG dịch từ bản tiếng Anh “Our Real Home”)