Ngồi lại bên vườn
PHAN NHỰ THỨC
Người xưa chắc giống như thi sĩ
Bày tiệc trần gian thiết đãi đời
Vứt kiếm anh hùng say bí tỉ
Đốt sạch nhân tình dùng xác phơi
Tàn tiệc thánh thần ngồi chết ngượng
Che mặt nghiêng đầu lệ thánh thư
Kinh điển quên ghi điều loạn sử
Đời sau đâu nhớ chuyện phù hư
Người xưa thất chí khi về ẩn
Cầm trúc buông câu lã vọng chờ
Ta nay công áo phờ râu tóc
Về vườn sống để đỡ bơ vơ
Người xưa lẻo mép khua môi bão
Mái tranh che 2 quả tim vàng
Ta nay lang bạt không nhà ở
Cùng vợ che lều lá lầm than
Ngồi lại bên vườn, chân lết bết
Mùa nước ao phèn lún đất đen
Bóng mây chìm thoáng lòng mê mệt
Ta chợt buồn như một thói quen
Thói quen cũng xa theo trang sách
Chữ nghĩa văn chương buổi nhạt nhòa
Bỗng ai khua động bờ lau lách
Ngỡ tiếng thơ vừa dậy dưới hoa
Thơ với người xưa đi biền biệt
Vệt gió, du hành xóa dấu chim
Lưỡi kiếm phong trần ai tuẫn tiết
Tràng cười ràn rụa xé trăng im
Người xưa từ dạo mơ bất tử
Ngậm thuốc trường sinh đạp xác phàm
Ai đã ôm thân bờ tư lự
Tóc rụng đầy hồn trắng túi tham
Người xưa từ buổi khoe xiêm áo
Kiếm hiển vinh đâm xuống tim sầu
Khanh tướng nửa chừng rơi giáp mão
Chống cuốc nhìn lên mây biển dâu
Người xưa từ thủa ôm trăng chết
Rượu ngập nhân gian túy lúy sầu
Thơ thét lên rạng ngời sông nước
Cơn say còn chếnh choáng ngàn sau
Người xưa từ nỗi buồn im bặt
Đốt lửa cười vang rụng cửa thành
Ai đạp bệ rồng nghiêng mặt đất
Cuộc thất tình vua cũng loang quanh!
Người xưa từ thủa vụng tay võ
Giữa chợ giết người lên núi tu
Chén rượu bềnh bồng trôi tiếng mõ
Chùa nghiêng hảo hớn đạp thiên thu
Ta chẳng phải người xưa như vậy
Về bên vườn chân dính bùn đen
Đêm ngày nghe tiếng côn trùng gáy
Dừa khô trôi theo nước đất phèn
Ngồi lại bên vườn lòng hoang lặng
Nước theo trăng lai láng ngập bờ
Chợ đời chìm dưới giòng ao vắng
Và gió lên cuốn hút trời thơ