Huyền Không động
Vạn dặm nhưng chung niềm thương nhớ
Huyền Không đá núi vẫn chưa mòn
Bóng nắng chiều soi hiền triết đó
Trăm năm hồn động tiếng chuông ngân
Trăng biếc nghìn khuya hồn cổ tự
Lối đi về quạnh quẽ khói sương
Lên cao đá tảng rừng cây dựng
Hơi thở phù vân đau cố hương
Trang Kinh giở mãi đều vô sắc
Đá núi trầm ngâm chuyện thế nhân
Hạt cát bên bờ hằng sa mộng
Vô lượng triều dâng sóng bạt ngàn
Bao giờ chim Quốc về Non Nước
Mây nguồn chuyển nhớ bến Tiên Sa
Huyền Không mấy đỉnh trời ta đến
Hoa cỏ hoài in dấu Quảng Đà
Ta hỏi mây trời có thở than
Đường lên thăm thẳm Ngũ Hành Sơn
Có nghe sông núi đầy tâm niệm
Cốt nhục tình ta thấm tận hồn