THƠ THÁI TÚ HẠP
Mùa Hạ Nhớ Quê
Mùa hạ ao sen biệt tích người
Sông mang dáng núi ngậm ngùi trôi
Trần gian sao vắng chiều cổ tích
Người đi nhật nguyệt có luân hồi?
Giữ hương đất tỏa bờ tre mát
Mười phương thấu triệt mấy quan hà
Lòng nhau phố cũ hoài lưu luyến
Có không sao tình mãi xót xa?
Gió thổi ngàn năm vừng trăng khuyết
Tóc thơm ngát bưởi chốn quê nhà
Sông với biển chung dòng thương nhớ
Nghĩa tương giao nồng thắm thiết tha
Có phải chim hồng tha trái mật
Thiên thu vàng động dấu em qua
Từng trang hoa mộng bay thành bướm
Đỉnh trời u mặc vết mưa sa
Tôi sẽ về thăm rừng đá tảng
Đỗ Quyên nào khan giọng nỉ non
Chùm hoa tím bờ sông vô thỉ
Trưa hạ nồng hát giữa Trường Sơn
Em nhớ động tâm dòng cổ ngữ
Thời gian cõi tạm nét phù vân
Có bóng hình nhau trong tiền kiếp
Một cánh phượng rơi lạc cuối ngàn
Huyền Không Động
Vạn dặm nhưng chung niềm thương nhớ
Huyền Không đá núi vẫn chưa mòn
Bóng nắng chiều soi hiền triết đó
Trăm năm hồn động tiếng chuông ngân
Trăng biếc nghìn khuya hồn cổ tự
Lối đi về quạnh quẽ khói sương
Lên cao đá tảng rừng cây dựng
Hơi thở phù vân đau cố hương
Trang Kinh giở mãi đều vô sắc
Đá núi trầm ngâm chuyện thế nhân
Hạt cát bên bờ hằng sa mộng
Vô lượng triều dâng sóng bạt ngàn
Bao giờ chim Quốc về Non Nước
Mây nguồn chuyển nhớ bến Tiên Sa
Huyền Không mấy đỉnh trời ta đến
Hoa cỏ hoài in dấu Quảng Đà
Ta hỏi mây trời có thở than
Đường lên thăm thẳm Ngũ Hành Sơn
Có nghe sông núi đầy tâm niệm
Cốt nhục tình ta thấm tận hồn
Tiền Kiếp
Những tưởng hồn ta sông với núi
Nửa đời tĩnh lặng bóng trăng soi
Còn chút xanh nào hoa thiên lý
Trong mắt em buồn thoáng mây trôi
Em hiển hiện thơm nồng hương bưởi
Vườn cây xưa ngào ngạt dấu yêu
Một thuở ta về chim hót lá
Niết bàn cánh mở đón ta theo
Có phải mùa xuân vừa hạnh ngộ
Gió ngàn năm thổi giấc mơ chung
Có phải ngọc lan từ hương tóc
Cả rừng mai dậy suối bâng khuâng
Sông nước nào quen chuyện hải hồ
Mặt sóng vừa khua ánh trăng thơ
Ta còn em trong muôn tiền kiếp
Một đóa sen in giữa nguyệt hồ