TỪ BẠC LIÊU ĐẾN NASA
Con người ta chỉ có thể phát triển khả năng và thành đạt đúng nghĩa khi được sống trong một đất nước tự do dân chủ và nhân quyền.
WESTMINSTER – Xuất thân từ một vùng thôn quê, cách thị xã Bạc Liêu 16 cây số, cậu học sinh lớp 11 năm nào, người từng định nhảy xuống biển bơi ngược về nhà trên chuyến tàu vượt biên, giờ đây, đã có thể hãnh diện tự tin ngồi đối thoại, thuyết trình cùng những nhà khoa học Mỹ về các đề án cải tiến kỹ thuật cho việc thám hiểm mặt trăng của cơ quan nghiên cứu không gian NASA. Cậu học sinh năm nào đó chính là Tiến Sĩ Trịnh Hữu Phước ngày nay. Giản dị, chân chất, cởi mở là điều dễ nhận thấy ngay trong lần đầu tiếp xúc với tiến sĩ Trịnh Hữu Phước, người đang giữ nhiệm vụ trưởng nhóm chuyên viên kỹ thuật nghiên cứu và chế tạo động cơ hỏa tiễn hạng nặng cho NASA.
Tiến Sĩ Trịnh Hữu Phước (giữa) cùng vợ, Tiến Sĩ Diệp Trịnh, và con gái út trong
ngày nhận huy chương cho những đóng góp xuất sắc, lâu dài của ông cho kỹ thuật
hỏa tiễn và những ứng dụng kỹ thuật mới cho phi thuyền Mặt Trăng và Hỏa Tinh,
tháng 5 năm 2010. (Hình: Gia đình cung cấp)
“Tôi rời khỏi Việt Nam vào tháng 5, năm 1979, sau khi học hết lớp 11, tại Cà
Mau. Ðáng lý ra phải đi chung với một số người trong gia đình, nhưng do trục
trặc, cuối cùng chỉ có một mình tôi lên tàu. Trong lúc sợ quá vì không hề chuẩn
bị tư tưởng cho việc ra đi một mình, trong người không có đồ đạc, tiền bạc gì
hết, tôi đã định nhảy xuống bơi vào bờ.” Tiến Sĩ Phước bắt đầu câu chuyện với
phóng viên Người Việt bằng cách kể lại chuyến vượt biên của mình cách đây hơn 31
năm.
Ra đi từ vùng thôn quê Bạc Liêu từ năm 16 tuổi, vượt qua nhiều gian nan để sinh
tồn và học tập, hôm nay Tiến Sĩ Trịnh Hữu Phước đã là trưởng nhóm chuyên viên kỹ
thuật nghiên cứu và chế tạo động cơ hỏa tiễn hạng nặng cho NASA.
Chủ tàu sợ lộ nên hứa với cậu bé Phước hãy cứ yên tâm đi, sang đến đảo ông sẽ
giúp đỡ. Tuy nhiên, như phần đông những thuyền nhân khác, chuyến hải hành tìm tự
do của Phước cũng bị cướp. Vì thế, khi đến trại, chủ tàu đã không làm như lời
hứa. 16 tuổi, một thân một mình, không có bất cứ hành trang tài sản gì trong
người, Phước bắt đầu làm đủ mọi việc để có thể kiếm ăn cho chính mình, từ bán
bánh mì đến lên rừng chặt cây làm giường cho người ta trên đảo Kuku, sau đó là
Galang.
Thời gian này, Phước tình cờ gặp lại một người bạn học cùng lớp ở Bạc Liêu, qua
đảo trước đó 2 tháng. “Trước khi rời đảo Galang sang Mỹ định cư, người bạn đó
hứa sẽ tìm người bảo trợ cho tôi, bởi lúc đó tôi còn ở tuổi vị thành niên,” anh
Phước kể tiếp.
Với sự giúp đỡ của người bạn này, một cặp vợ chồng thầy giáo người Mỹ, không có
con ruột, chỉ có hai con nuôi người Korean, nhận bảo trợ cho Phước từ trại tị
nạn Galang đến tiểu bang Illinois, Hoa Kỳ.
Sau 6 tháng sống trong sự bảo bọc của hai vợ chồng Mỹ tốt bụng, khi tròn 18 tuổi,
Phước dọn ra ở riêng cùng một anh bạn quen lúc ở đảo. Thời gian tiếp theo, Phước
vừa đi học vừa đi làm. Sau 4 năm rưỡi đến Mỹ, anh lấy được bằng đại học về kỹ sư
phi hành không gian (Aerospace Engineer). Ðó cũng là lúc anh nộp đơn xin vào làm
cho NASA theo một thông báo tuyển người mà anh trông thấy được ở trường đại học
của mình. Tuy nhiên, sau khi phỏng vấn, anh Phước không được chấp thuận bởi lý
do “anh chưa phải là công dân Hoa Kỳ.”
Dẫu vậy, người phỏng vấn đã cho anh một lời hứa: giữ vị trí đó cho đến khi anh
trở thành công dân Hoa Kỳ. Ðồng thời người này cũng khuyên anh trong thời gian
chờ thi quốc tịch, hãy học tiếp bằng “master.”
Trịnh Hữu Phước chính thức về làm cho NASA sau khi tốt nghiệp cao học năm 1987,
chuyên về phát triển động cơ hỏa tiễn “LOX-methan” – sử dụng nhiên liệu oxygen
và methan lỏng – cho phi thuyền bay vào mặt trăng.
Như một sự sắp đặt của số phận, người bạn học ngày nào giúp anh đến Mỹ đã trở
thành người bạn đời sau đó của Tiến Sĩ Trịnh Hữu Phước. Ðiều đặc biệt, cả 2
người, anh Phước và chị Diệp, tên vợ anh, đều ở trong nhóm kỹ sư của trung tâm
phi hành không gian Marshall thuộc NASA
...