Menu



Đài Tưởng Niệm

Thuyền Nhân

Việt Nam

Tiếp Theo...

* CẦU NGUYỆN VÀ TƯỞNG NIỆM NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM 2016 TẠI NAM CALI


* 40 NĂM QUỐC HẬN LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN, BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* 30 THÁNG TƯ, TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* BI SỬ THUYỀN NHÂN (Nguyễn Quốc Cường)


* BIỂN ĐÔNG LỤC BÌNH TRÔI


* CÁI GIÁ CỦA TỰ DO


* CÁNH BÈO BIỂN CẢ (Văn Qui)


* CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ CON TÀU MANG SỐ MT065


* CẦU SIÊU BẠT ĐỘ TẠI ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM WESTMINSTER


* CHUYỆN KỂ HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG (Nhiều Tác Giả)


* CHỨNG TÍCH ĐỂ ĐỜI: ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU (Mai Phúc)


* CHUYẾN VƯỢT BIỂN HÃI HÙNG


* CON ĐƯỜNG TÌM TỰ DO (Trần Văn Khanh)


* CÒN NHỚ HAY QUÊN (Nguyễn Tam Giang)


* DẠ TIỆC VĂN NGHỆ "LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG" THÀNH CÔNG NGOÀI DỰ KIẾN CỦA BAN TỔ CHỨC


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Việt Hải)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TẠI QUẬN CAM (Vi Anh)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM: BIỂU TƯỢNG THIÊNG LIÊNG CỦA NIỀM KHÁT VỌNG TỰ DO VÀ NHÂN QUYỀN


* ĐÊM DÀI VÔ TẬN (Lê Thị Bạch Loan)


* ĐI VỀ ĐÂU (Hoàng Thị Kim Chi)


* GALANG: BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM BỊ PHÁ BỎ


* GALANG MỘT THỜI - MỘT ĐỜI (Nguyễn Mạnh Trinh)


* GIÁNG NGỌC PHỎNG VẤN NHÀ THƠ THÁI TÚ HẠP VÀ NỮ SĨ ÁI CẦM VỀ LỄ KHÁNH THÀNH ĐTNTNVN


* GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI TÌM TỰ DO (Lê Đinh Hùng)


* HẢI ĐẢO BUỒN LÂU BI ĐÁT


*"HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG: TỰ DO, MỘT NHU CẦU THIẾT YẾU, ĐÁNG ĐỂ TA ĐI TÌM"


*HÀNH TRÌNH GIAN NAN TÌM TỰ DO  


* HÀNH TRÌNH TÌM CON NƠI BIỂN ĐÔNG


* HÌNH ẢNH MỚI NHẤT CHUẨN BỊ KHÁNH THÀNH VÀO THÁNG 04-2009


* HÒN ĐẢO BỊ LÃNG QUÊN (Meng Yew Choong)


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ VINH DANH ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER THÔNG QUA NGHỊ QUYẾT “NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM”


* KHÁNH THÀNH ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI NAM CALI


* KHẮC TÊN TRÊN BIA TƯỞNG NIỆM (Việt Hải)


* LÀN SÓNG THUYỀN NHÂN MỚI


* LỄ ĐỘNG THỔ KHỞI CÔNG XÂY DỰNG ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* LỄ KHÁNH THÀNH TRỌNG THỂ ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI QUẬN CAM


* LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TỔ CHỨC TRANG NGHIÊM TẠI NGHĨA TRANG WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* LÒNG NHÂN ÁI (Tâm Hồng)


* LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG (Thơ Thái Tú Hạp)


* MEMORIAL TO BOAT PEOPLE WHO DIED TO BE DEDICATED SATURDAY


* MỘT CÁI GIÁ CỦA TỰ DO (Trần Văn Hương)


* MƠ ƯỚC "MỘT NGÀY TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN" ĐÃ TRỞ THÀNH SỰ THẬT


* NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM THỨ 5


* "NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM" TỔ CHỨC TRỌNG THỂ TẠI WESTMINSTER


* NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG SÓT SAU CHUYẾN VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG


* NHỮNG CHUYỆN HÃI HÙNG CỦA THUYỀN NHÂN (Biệt Hải)


* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT ĐỀU CÓ THẬT (Ngô Dân Dụng)


* NHỮNG THÁNG NGÀY YÊU DẤU NƠI HOANG ĐẢO (Tuấn Huy)


* NỖI BẤT HẠNH ĐỜI TÔI (Thùy Yên) 


* NỖI KHỔ CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Thy Vũ Thảo Uyên)


* NƯỚC MẮT CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Nguyễn Mỹ Linh)


* SAIGON TIMES PHỎNG VẤN MỤC SƯ HÀ JIMMY CILLPAM 4 NĂM CÓ MẶT TRÊN TÀU AKUNA CỨU HƠN 5000 NGƯỜI VIỆT NAM VƯỢT BIỂN TÌM TỰ DO TRÊN BIỂN ĐÔNG


* TÀU SẮT BẾN TRE (Tú Minh)


* THẢM KỊCH BIỂN ĐÔNG (Vũ Duy Thái)


* THẢM SÁT TRÊN ĐẢO TRƯỜNG SA


* THỊ XÃ WESTMINSTER VINH DANH TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN


* THÔNG BÁO CỦA ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VN


* THƠ LÀM KHI ĐỌC TIN THUYỀN NHÂN (Viên Linh)


* THUYỀN NHÂN: ẤN TÍCH LỊCH SỬ


* THUYỀN NHÂN VÀ BIỂN ĐỘNG


* THUYỀN NHÂN VÀ MỘT VÀI HÌNH ẢNH CỨU NGƯỜI VƯỢT BIỂN


* THUYỀN NHÂN VIỆT NAM VƯỢT BIÊN, TỬ NẠN, ĐẾN BỜ TỰ DO ĐÃ GIÚP NHÂN LOẠI NHÌN RÕ ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG CỦA CỘNG SẢN (Lý Đại Nguyên)


* TRÔI GIẠT VỀ ĐÂU (Nguyễn Hoàng Hôn)


* TRỞ VỀ ĐẢO XƯA... (Nguyễn Công Chính)


* TỪ TẤM BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN Ở GALANG NHÌN RA CON ĐƯỜNG HÒA GIẢI


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN VIỆT NAM ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯA VÀO WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN ĐÃ ĐƯỢC ĐẶT VÀO VỊ TRÍ AN VỊ TRONG KHUÔN VIÊN WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN 30-4-2012

* VĂN TẾ THUYỀN BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* VƯỢT BIỂN (Thanh Thanh)


* VƯỢT BIỂN MỘT MÌNH (Nguyễn Trần Diệu Hương)


* XIN VỀ ĐÂY CHỨNG GIÁM, AN GIẤC NGÀN THU


* XÓA DẤU VẾT TỘI ÁC (Phạm Phú Minh)


Saigon Times USA

 

CHƯƠNG CHÍN

 

 

Trong thời gian Cao Hàn đi Bắc Kinh, La Chí Cang đã đích thân điều tra tông tích tiệm Hoàng Ngọc Lầu.  Cũng trong thời gian vắng mặt, Cao Hàn đã nhờ một người bạn chuyên gia về đồ cổ đến giúp, nên cửa hàng thu hút khách ra vào tấp nập, và ai nấy đều khen Hoàng Ngọc lầu, là đồ cổ giá trị giá cả phải chăng, tiếp đãi ân cần lịch thiệp, nên cho dù La Chí Cang ra công sức để thăm dò cũng không đem lại cho La Chí Cang sự mong muốn.

Nhiều khi La Chí Cang tự trách mình:

- Có thể Hoàng Ngọc Lầu là chỗ buôn bán thuần túy đáng tin cậy, và như thế những ý nghĩ của mình là sai lầm, vu oan cho Tuyết Kha có những tà ý không tốt. Những phản đối xưa của Tuyết Kha chỉ là sự bướng bỉnh cố hữu, bao giờ cũng làm trái ý ta mà thôi.  Nhưng dù sao la Chí Cang cũng không an tâm khi nghĩ đến tên Cao Hàn đẹp trai, ăn nói nho nhã bặt thiệp, hay nhìn liếc Tuyết Kha với ẩn ý không mấy thật thà. Nhưng ta không bao giờ bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như thế đâu.  Ta phải quyết tâm theo dõi và phải phanh phui cho ra sự thật.  La Chí Cang này đã từng chiến thắng trong mọi lãnh vực, chẳng lẽ bó tay với câu chuyện nhỏ bé này sao!

Khi Vương Gia và bà Phước Tấn đến La Gia Trang, La Chí Cang vắng nhà vì đang tiếp kiến với một quan phủ tại một tửu lầu ở Thừa Đức, với mục đích dò la tông tích chủ nhân tiệm đồ cổ Hoàng Ngọc Lầu, nhất là cố tìm ra giấy tờ gian lận lậu thuế để tìm cách đóng cửa tiệm này, nên thời gian gần đây La Chí Cang ít hay có mặt ở nhà.

Được gia nô thông báo La Lão Thái vội vàng ra phòng khách tiếp vợ chồng Vương Gia nhưng cũng ngạc nhiên không ít vì sự xuất hiện đột ngột của hai vợ chồng Vương Gia.

- Chào ông bà, không quản ngại đường xá xa xôi đến thăm chúng tôi, chúng tôi thật vô vàn cảm kích.

Vương Gia vừa cúi đầu đáp lễ, vừa mỉm cười xã giao:

- Dạ, vợ chồng tôi có chút việc ngang đây, ghé vào thăm bà cùng các con, lâu quá cũng nhớ mấy cháu.

La Lão Thái gọi gia nô pha trà, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc vì Vương Gia mang theo bốn hộ vệ trông hình như võ công thâm hậu lắm, chẳng lẽ thời buổi đổi thay phong kiến, ông bà Vương Gia này cũng còn giữ phong cách đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ?  Tuy nhiên La Lão Thái vẫn tỏ ra niềm nở khách sáo:

- Ôi!  Thật là bất ngờ, ông bà sao không thông báo trước để chúng tôi chuẩn bị đón quý vị.

Và xoay qua bảo ông Vân:

- Hãy bảo Lý Biên, Triệu Phi, Tuyết Kha ra chào ông bà Vương Gia và bảo ông bà Phùng nhớ làm cơm đãi khách quý nghe. Bảo Lam Chi, Lục Hà sửa soạn chỗ nghỉ ngơi cho đàng hoàng tươm tất...

Bà Pưước Tấn vội góp ý kiến:

- Thưa bà, cứ để chúng tôi tự nhiên, thôi đừng có khách sáo quá, chỗ thâm giao với nhau mà. Chúng tôi chỉ ghé lại thăm vài ngày rồi lại lên đường ngay, chúng tôi vội vàng quá nên không có chuẩn bị chu đáo, xin bà thông cảm...

Bà Phước Tấn chưa nói dứt lời thì Tuyết Kha cùng Phỉ Thúy vội vàng vào đại sảnh. Tuyết Kha như vớ được tấm ván của tâm trạng người đang chết đuối, nên Tuyết Kha cảm thấy vui mừng vô hạn, đôi mắt nàng lóe lên niềm hy vọng đến chảy nước mắt.  Nhưng vì trước mắt La Lão Thái nên nàng cố gắng kềm giữ nỗi xúc động. Tuyệt Kha run rẩy cầm chặt lấy bàn tay gầy guộc của mẹ ấp lên má gọi khẽ:

- Bà má đến, sao không báo trước?

Vương Gia và bà Phước Tấn liếc nhìn Tuyết Kha như cố ý dò la tin uức để kiểm chứng những lời nói của A Mông có đúng như sự thật!  Quả thật như lời nói của A Mông vì Tuyết Kha gầy ốm xanh xao quá, dáng đi có vẻ run rẩy như có bệnh trong người, không ngờ chỉ mới mười năm mà Tuyết Kha thay đổi ngoài sức tưởng tượng. Đôi mắt lúc nào cũng u uẩn đượm sầu. Bà Phước Tấn nhìn con mà xót xa cả lòng. Không cầm được nước mắt, bà Phước Tấn vội đứng dậy ôm choàng lấy Tuyết Kha thổn thức:

- Tuyết Kha, con yêu của mẹ, lâu quá không gặp con, mẹ nhớ con quá.

Tuyết Kha gục đầu vào ngực mẹ bé bỏng như ngày nào:

- Mẹ, con cũng thế.  Nhiều lúc nhớ mẹ tưởng chừng có thể chết được.

Trong ý nghĩ thầm lặng, Tuyết Kha không ngờ đang gặp chuyện khó khăn lại có sự hiện diện của cha mẹ như một cứu cánh đầy ân sủng.  Tuyết Kha xúc động quá nên không nén được những giọt lệ thấm ướt trên ngực áo mẹ nàng.

- Mẹ ơi! Cha mẹ đến bây giờ thật đúng lúc quá... hay cho con quá... vì con đang có những chuyện khó khăn tự mình con không thể giải quyết được.

La Lão Thái nhìn thấy cảnh tượng quấn quít giữa mẹ con bà Phước Tấn, bà cảm thấy khó chịu chướng mắt, vì theo quan niệm của La Lão Thái, khi đã gả con ra khỏi nhà là cha mẹ không còn quyền hành đối với đứa con gái của mình.  La Lão Thái gườm mắt nhìn mẹ con Tuyết Kha có vẻ bực bội. Không biết họ đang diễn trò gì đây?  Làm như gia đình họ La bạc đãi con họ không chừng!  Chẳng lẽ cưới d6au về lập trang để thờ sao?  Đằng này từ khi về làm dâu lại không muốn có con với La Chí Cang thì dĩ nhiên nó phải lấy vợ khác chứ... thật là lắm chuyện, diễn trò khó coi quá.

Qua những lời thăm hỏi mỗi lúc đi dần vào khách sáo miễn cưỡng nên cho dù khi được mời dùng cơm Vương Gia và Phước Tấn cảm thấy không muốn ăn chút nào. Tuy nhiên, vì lịch sự nên cả hai cùng làm ra vẻ như thích thú qua sự tiếp đãi thịnh soạn.

Đến xế chiều, Tuyết Kha và Phỉ Thúy đợi cho La Lão Thái đi nghỉ, bà Phùng đưa mấy người làm đi giao việc, Tuyết Kha mới dè dặt đưa bà Phước Tấn về phòng, tuy nhiên cũng cẩn thận kiểm soát trước sau kỹ lưỡng rồi mới bắt đầu câu chuyện.

Bà Phước Tấn vừa bước vào phòng đã ôm vội Tuyết Kha và hỏi ngay;

- Tiểu Vũ Điểm ở đâu? Sao không thấy nó trong những người giúp việc?

Tuyết Kha ngạc nhiên nhìn sững bà Phước Tấn:

- Sao mẹ lại biết chuyện này?

Vương Gia góp ý nhưng có vẻ bí mật:

- A Mông đã nói cho ba mẹ biết và cũng đã kể hết mọi chuyện.  Bây giờ con có thể chỉ cho ba mẹ xem Tiểu Vũ Điểm!

Tuyết Kha gật đầu:

- À! Thì ra như thế.

A Mông bao giờ cũng chu đáo và nhanh nhẹn giải quyết mọi vấn đề. Và điều ngạc nhiên không biết bằng cách nào A Mông đã thuyết phục cha mẹ một cách dễ dàng đến như vậy.

- Ba, mẹ...

Tuyết Kha nghẹn ngào nước mắt bỗng tuôn trào. Tiếng nói vẫn cố gắng trong nức nở:

- Ba, mẹ có còn giận con không? Ba mẹ như linh tính con đang gặp nhiều khó khăn nên đã vội vàng vượt ngàn dặm đến đây thăm con, chia xẻ với con những nỗi đau khổ này.

Vương Gia tha thiết nhìn Tuyết Kha như đã tha thứ tất cả những lỗi lầm xưa cũ.

- Tuyết Kha, ba đã hiểu lòng con, nhưng tại sao con không nói rõ những ý nghĩ thầm kín ấp ủ từ bao nhiêu năm. Con nên thẳng thắn nói hết ra đi để ba mẹ có thể giúp con được gì?

Tuyết Kha nghe Vương Gia nói lên những lời đầy bao dung đó, cảm động quá vội quỳ xuống lạy tạ ba mẹ:

- Xin ba mẹ hãy giúp con vấn đề nan giải này. Con bao giờ cũng là đứa con hiếu thảo đối với ba mẹ, nên từ lúc ba mẹ muốn gả con vào gia đình họ La này con không dám phản đối, mặc dù lòng con đã thành tảng băng sau cuộc tình giữa con và A Mông. Bây giờ cũng chính vì thương con nên xin ba mẹ hãy giúp con dứt bỏ cuộc tình gượng ép đầy ngang trái đau khổ từ hơn tám năm qua. Đến lúc con không đủ can đảm để kéo dài, chắc con...

Tuyết Kha lắc đầu và lấy khăn thấm nước mắt. Bà Phước Tấn không cầm giữ những xúc động tận cùng nên đã khóc theo con.

- Ta phải làm gì để cứu con ra khỏi nơi đây? Con đã về làm dâu người ta, trên phương diện pháp lý thực sự ta không còn quyền hành gì nữa đối với con.

Vương Gia có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Tuyết Kha đột nhiên ngước lên nhìn Vương Gia:

- Con biết ba có thể giúp con được mà!  Thời buổi bây giờ xã hội đã hoàn toàn thay đổi, mọi người dân đều có tinh thần dân chủ, đã có bình đẳng giữa đàn ông và đàn bà. Mọi người đều có quyền chọn lấy tình yêu hạnh phúc cho riêng mình chứ không lệ thuộc áp lực nào.  Cho dù có kết hôn nhưng nếu sống với nhau không hạnh phúc cũng có quyền ly dị. Cuộc hôn nhân của con và La Chí Cang hoàn toàn không có hạnh phúc từ hơn tám năm qua, thì không có lý do nào phải kéo dài thêm nữa, trong lúc La Chí Cang đã có vợ và con với người khác thì chuyện ly dị không có gì là không hợp lý và phù hợp với đạo đức của xã hội. Con xin ba mẹ tìm cách giúp cho mẹ con của con thoát khỏi "địa ngục" này để con sống những ngày hạnh phúc cuối đời với chồng con. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có con đường duy nhất là phải ly dị ngay.

Vương Gia nghe Tuyết Kha phân tích, thấy có lý phần nào nhưng đôi mắt vẫn còn đăm chiêu. Bà Phước Tấn vội xen vào:

- Chúng ta chỉ có đứa con duy nhất, cứ tưởng tìm nơi môn đăng hộ đối gả cho nó có một cuộc đời sung sướng hạnh phúc bên chồng con. Không ngờ định mệnh quá khắt khe, đày đọa nó tận cùng khổ đau tội nghiệp. Thôi thì sớm tính chuyện làm sao để giúp nó càng sớm càng tốt khỏi cảnh đau thương này.

Vương Gia nhìn Tuyết Kha đầy thương yêu, ôn hòa nói:

- Mọi chuyện xảy ra làm ta khó nghĩ. Danh từ "ly dị" quả thật đối với ta còn quá mới lạ, như ta chưa từng nghe. Vì theo quan niệm bảo thủ của ta thì chuyện ly dị thật hoang đường, mọi người đàn bà phải thuần phục người đàn ông... như một nô lệ suốt đời. Bây giờ chính ta lại phải đưa ra vấn đề trái ngược với thế hệ của ta, quả nhiên ta tự đánh đổi cả một truyền thống ngay chính trong lòng ta. Thật là mâu thuẫn quá.

Vương Gia ngừng một lát, thở dài:

- Ta phải mở miệng làm sao nói với họ La. Và nếu như thế ta cư xử quá thiệt thòi cho La Chí Cang, vì nó có bạc đãi với con đâu để ta phải hành xử quá đáng như vậy!

Tuyết Kha ngạc nhiên, nhìn thẳng Vương Gia:

- Cha, con mong cha giúp con, đến lúc con không cần phải trái, đạo lý luân thường rắc rối nữa. Con đang cần ba mẹ cứu con và con của con, ra khỏi đây ngay.  Ba, con đã chịu đau khổ nhiều lắm rồi, sao đành để cho con phải đau khổ triền miên nữa. Chắc chắn lần này con không đủ can đảm để đối diện với hằng trăm nỗi xót xa cay đắng xảy ra hằng ngày... nhất là đứa con yêu dấu của con... Từ lâu, con cứ tưởng tình yêu của con đã chết theo thời gian, mọi hy vọng đã tàn phai. Nhưng từ khi con gặp lại A Mông, con gặp lại chính giọt máu thân thương của mình, thì mọi ý nghĩ đều thay đổi, vì con đã tìm thấy lại mùa xuân tin yêu của cuộc đời. Định mệnh gần như đã an bài giữa con và A Mông, nên con đã hiểu ra lẽ sống hạnh phúc mà con phải vượt tới bằng tất cả mọi giá.

Tuyết Kha vừa kể lể vừa khóc nức nở làm cho Vương Gia cũng không cầm nổi nước mắt:

- Tuyết Kha, ba rất hie3u nỗi đau khổ tột cùng của con trước định mệnh nghiệt ngã dai dẳng từ hơn tám năm qua, ba sẽ cố gắng thuyết phục La Chí Cang để cho họ buông tha cho con được toại nguyện. Nhưng vấn đề trước tiên làm sao có thể cho ba mẹ xem mặt Tiểu Vũ điểm.

Bà Phước Tấn đang khóc, nghe nhắc đến đứa cháu ngoại vội ngước lên nhìn Tuyết Kha:

- Ý kiến của ba con thật chí lý, mẹ cũng nôn nóng muốn xem mặt Tiểu Vũ Điểm.

Tuyết Kha không trả lời ngay, đứng dậy đến bên cạnh Phỉ Thúy nói nhỏ:

- Phỉ Thúy, em làm ơn tìm mọi cach đi gọi Tiểu Vũ Điểm nói chị có việc đang cần đến cháu.

Phỉ Thúy cúi đầu vâng dạ rồi nhìn trước, nhìn sau lấm lét đẩy nhẹ cánh cửa, bước ra ngoài.

Tuyết Kha lại tiếp tục;

- Cho đến bây giờ cúng con vẫn cố gắng giữ an toàn cho Tiểu Vũ Điểm, vì nếu La Gia biết được, chắc nó sẽ ăn đòn dài dài, nên con xin ba mẹ hãy giữ bình tĩnh không nên sơ xuất điều gì có phương hại đến nó, tội nghiệp.

Bà Phước Tấn trấn an ngay:

- Ba mẹ hiểu. Con an tâm.

Nói xong bà Phước Tấn sửa lại áo quần và lấy khăn lau khô nước mắt. Một lúc cánh cửa lại hé mở, Tiểu Vũ Điểm đã xuất hiện trước mặt mọi người. Tiểu Vũ Điểm khép nép cúi đầu đứng trước Tuyết Kha chờ lệnh:

- Thưa ông bà Vương Gia vạn phước ạ!

Vương Gia và bà Phước Tấn nhìn sững sờ Tiểu Vũ Điểm. Cả hai đều xúc động, nhất là nhìn đôi mắt, miệng cười, giống hệt như Tuyết Kha lúc còn bé.  Nếu người nào ở Vương Gia Trang lâu đời, chỉ nhìn qua Tiểu Vũ Điểm là biết ngay con của Tuyết Kha.

Vương Gia đứng dậy vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm:

- cháu ngoan quá, cảm ơn cháu...

Tiểu Vũ Điểm liếc nhìn bà Phước Tấn và vô cùng ngạc nhiên trong ý nghĩ non dại thơ ngây là không biết tại sao bà Phước Tấn nhìn chăm chăm vào Tiểu Vũ Điểm với ánh mắt vô cùng trìu mến khác thường. Còn mợ Hai thì gương mặt u sầu khổ não... tại sao và tại sao?  Chắc có chuyện gì bất ổn đang xảy ra? Vừa nghĩ lao lung vừa liếc nhìn từng người hiện diện trong căn phòng, nhưng sao mọi người cứ nhìn Tiểu Vũ Điểm như soi mói điều gì... nó có cảm tưởng như đã làm điều gì sơ xuất, không vừa lòng mợ Hai, nên nó vội quỳ xuống gập đầu cúi lạy:

- Con xin lỗi mợ Hai, chắc con đã làm điều gì phật ý mợ Hai, xin mợ Hai tha lỗi cho con ạ!

Thấy nó gập đầu sát đất lạy lia lịa, bà Phước Tấn chớp chớp nước mắt, Tuyết Kha cũng ôm lấy vạt áo, lén lau nước mắt.

Vương Gia ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng:

- Tội nghiệp cho cháu quá, mới mấy tuổi đầu đã phải đi ở đợ cho người ta.

Thấy tình trạng bắt đầu căng thẳng nên Phỉ Thúy vội vàng nhắc nhở:

- Xin ông bà sai bảo gì xong để cháu còn phải đi làm việc khác, kẻo bà Phùng lại mắng bây giờ.

Bà Phước Tấn lưu luyến không muốn rời Tiểu Vũ Điểm:

- Khuya như vậy mà cháu còn làm việc nữa à?

- Thưa bà cứ mỗi đêm cháu có nhiệm vụ đi châm dầu và thắp sáng mười mấy ngọn đèn chung quanh La Gia Trang... cứ như thế, bất kẻ là mùa mưa hay nắng...

Vương Gia đăm chiêu khi nghe Phỉ Thúy kể công việc của Tiểu Vũ Điểm:

- Thật là vô lý, những ngọn đèn cao như thế làm sao bảo con bé có thể đảm đang được, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao/

Bà Phước Tấn cũng giao động:

- Tại sao đối xử với mọi người tệ hại như thế nhỉ?

Phỉ Thúy cảm thấy mọi chuyện bắt đầu hé lộ những tình cảm riêng tư, nên lên tiếng:

- Cát cát an tâm, em sẽ giúp nó mà.

Nói xong Phỉ Thúy dẫn Tiểu Vũ Điểm rời khỏi phòng sau khi bảo nó cúi đầu lễ phép lạy tạ.

Bà Phước Tấn đang khóc, nghe nhắc đến đứa cháu ngoại vội ngước lên nhìn Tuyết Kha:

- Ý kiến của ba con thật chí lý, mẹ cũng nôn nóng muốn xem mặt Tiểu Vũ Điểm.

Tuyết Kha không trả lời ngay, đứng dậy đến bên cạnh Phỉ Thúy nói nhỏ:

- Phỉ Thúy, em làm ơn tìm mọi cach đi gọi Tiểu Vũ Điểm nói chị có việc đang cần đến cháu.

Phỉ Thúy cúi đầu vâng dạ rồi nhìn trước, nhìn sau lấm lét đẩy nhẹ cánh cửa, bước ra ngoài.

Tuyết Kha lại tiếp tục;

- Cho đến bây giờ cúng con vẫn cố gắng giữ an toàn cho Tiểu Vũ Điểm, vì nếu La Gia biết được, chắc nó sẽ ăn đòn dài dài, nên con xin ba mẹ hãy giữ bình tĩnh không nên sơ xuất điều gì có phương hại đến nó, tội nghiệp.

Bà Phước Tấn trấn an ngay:

- Ba mẹ hiểu. Con an tâm.

Nói xong bà Phước Tấn sửa lại áo quần và lấy khăn lau khô nước mắt. Một lúc cánh cửa lại hé mở, Tiểu Vũ Điểm đã xuất hiện trước mặt mọi người. Tiểu Vũ Điểm khép nép cúi đầu đứng trước Tuyết Kha chờ lệnh:

- Thưa ông bà Vương Gia vạn phước ạ!

Vương Gia và bà Phước Tấn nhìn sững sờ Tiểu Vũ Điểm. Cả hai đều xúc động, nhất là nhìn đôi mắt, miệng cười, giống hệt như Tuyết Kha lúc còn bé.  Nếu người nào ở Vương Gia Trang lâu đời, chỉ nhìn qua Tiểu Vũ Điểm là biết ngay con của Tuyết Kha.

Vương Gia đứng dậy vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm:

- cháu ngoan quá, cảm ơn cháu...

Tiểu Vũ Điểm liếc nhìn bà Phước Tấn và vô cùng ngạc nhiên trong ý nghĩ non dại thơ ngây là không biết tại sao bà Phước Tấn nhìn chăm chăm vào Tiểu Vũ Điểm với ánh mắt vô cùng trìu mến khác thường. Còn mợ Hai thì gương mặt u sầu khổ não... tại sao và tại sao?  Chắc có chuyện gì bất ổn đang xảy ra? Vừa nghĩ lao lung vừa liếc nhìn từng người hiện diện trong căn phòng, nhưng sao mọi người cứ nhìn Tiểu Vũ Điểm như soi mói điều gì... nó có cảm tưởng như đã làm điều gì sơ xuất, không vừa lòng mợ Hai, nên nó vội quỳ xuống gập đầu cúi lạy:

- Con xin lỗi mợ Hai, chắc con đã làm điều gì phật ý mợ Hai, xin mợ Hai tha lỗi cho con ạ!

Thấy nó gập đầu sát đất lạy lia lịa, bà Phước Tấn chớp chớp nước mắt, Tuyết Kha cũng ôm lấy vạt áo, lén lau nước mắt.

Vương Gia ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng:

- Tội nghiệp cho cháu quá, mới mấy tuổi đầu đã phải đi ở đợ cho người ta.

Thấy tình trạng bắt đầu căng thẳng nên Phỉ Thúy vội vàng nhắc nhở:

- Xin ông bà sai bảo gì xong để cháu còn phải đi làm việc khác, kẻo bà Phùng lại mắng bây giờ.

Bà Phước Tấn lưu luyến không muốn rời Tiểu Vũ Điểm:

- Khuya như vậy mà cháu còn làm việc nữa à?

- Thưa bà cứ mỗi đêm cháu có nhiệm vụ đi châm dầu và thắp sáng mười mấy ngọn đèn chung quanh La Gia Trang... cứ như thế, bất kẻ là mùa mưa hay nắng...

Vương Gia đăm chiêu khi nghe Phỉ Thúy kể công việc của Tiểu Vũ Điểm:

- Thật là vô lý, những ngọn đèn cao như thế làm sao bảo con bé có thể đảm đang được, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao/

Bà Phước Tấn cũng giao động:

- Tại sao đối xử với mọi người tệ hại như thế nhỉ?

Phỉ Thúy cảm thấy mọi chuyện bắt đầu hé lộ những tình cảm riêng tư, nên lên tiếng:

- Cát cát an tâm, em sẽ giúp nó mà.

Nói xong Phỉ Thúy dẫn Tiểu Vũ Điểm rời khỏi phòng sau khi bảo nó cúi đầu lễ phép lạy tạ.