Menu



Đài Tưởng Niệm

Thuyền Nhân

Việt Nam

Tiếp Theo...

* CẦU NGUYỆN VÀ TƯỞNG NIỆM NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM 2016 TẠI NAM CALI


* 40 NĂM QUỐC HẬN LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN, BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* 30 THÁNG TƯ, TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* BI SỬ THUYỀN NHÂN (Nguyễn Quốc Cường)


* BIỂN ĐÔNG LỤC BÌNH TRÔI


* CÁI GIÁ CỦA TỰ DO


* CÁNH BÈO BIỂN CẢ (Văn Qui)


* CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ CON TÀU MANG SỐ MT065


* CẦU SIÊU BẠT ĐỘ TẠI ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM WESTMINSTER


* CHUYỆN KỂ HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG (Nhiều Tác Giả)


* CHỨNG TÍCH ĐỂ ĐỜI: ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU (Mai Phúc)


* CHUYẾN VƯỢT BIỂN HÃI HÙNG


* CON ĐƯỜNG TÌM TỰ DO (Trần Văn Khanh)


* CÒN NHỚ HAY QUÊN (Nguyễn Tam Giang)


* DẠ TIỆC VĂN NGHỆ "LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG" THÀNH CÔNG NGOÀI DỰ KIẾN CỦA BAN TỔ CHỨC


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Việt Hải)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TẠI QUẬN CAM (Vi Anh)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM: BIỂU TƯỢNG THIÊNG LIÊNG CỦA NIỀM KHÁT VỌNG TỰ DO VÀ NHÂN QUYỀN


* ĐÊM DÀI VÔ TẬN (Lê Thị Bạch Loan)


* ĐI VỀ ĐÂU (Hoàng Thị Kim Chi)


* GALANG: BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM BỊ PHÁ BỎ


* GALANG MỘT THỜI - MỘT ĐỜI (Nguyễn Mạnh Trinh)


* GIÁNG NGỌC PHỎNG VẤN NHÀ THƠ THÁI TÚ HẠP VÀ NỮ SĨ ÁI CẦM VỀ LỄ KHÁNH THÀNH ĐTNTNVN


* GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI TÌM TỰ DO (Lê Đinh Hùng)


* HẢI ĐẢO BUỒN LÂU BI ĐÁT


*"HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG: TỰ DO, MỘT NHU CẦU THIẾT YẾU, ĐÁNG ĐỂ TA ĐI TÌM"


*HÀNH TRÌNH GIAN NAN TÌM TỰ DO  


* HÀNH TRÌNH TÌM CON NƠI BIỂN ĐÔNG


* HÌNH ẢNH MỚI NHẤT CHUẨN BỊ KHÁNH THÀNH VÀO THÁNG 04-2009


* HÒN ĐẢO BỊ LÃNG QUÊN (Meng Yew Choong)


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ VINH DANH ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER THÔNG QUA NGHỊ QUYẾT “NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM”


* KHÁNH THÀNH ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI NAM CALI


* KHẮC TÊN TRÊN BIA TƯỞNG NIỆM (Việt Hải)


* LÀN SÓNG THUYỀN NHÂN MỚI


* LỄ ĐỘNG THỔ KHỞI CÔNG XÂY DỰNG ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* LỄ KHÁNH THÀNH TRỌNG THỂ ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI QUẬN CAM


* LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TỔ CHỨC TRANG NGHIÊM TẠI NGHĨA TRANG WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* LÒNG NHÂN ÁI (Tâm Hồng)


* LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG (Thơ Thái Tú Hạp)


* MEMORIAL TO BOAT PEOPLE WHO DIED TO BE DEDICATED SATURDAY


* MỘT CÁI GIÁ CỦA TỰ DO (Trần Văn Hương)


* MƠ ƯỚC "MỘT NGÀY TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN" ĐÃ TRỞ THÀNH SỰ THẬT


* NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM THỨ 5


* "NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM" TỔ CHỨC TRỌNG THỂ TẠI WESTMINSTER


* NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG SÓT SAU CHUYẾN VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG


* NHỮNG CHUYỆN HÃI HÙNG CỦA THUYỀN NHÂN (Biệt Hải)


* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT ĐỀU CÓ THẬT (Ngô Dân Dụng)


* NHỮNG THÁNG NGÀY YÊU DẤU NƠI HOANG ĐẢO (Tuấn Huy)


* NỖI BẤT HẠNH ĐỜI TÔI (Thùy Yên) 


* NỖI KHỔ CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Thy Vũ Thảo Uyên)


* NƯỚC MẮT CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Nguyễn Mỹ Linh)


* SAIGON TIMES PHỎNG VẤN MỤC SƯ HÀ JIMMY CILLPAM 4 NĂM CÓ MẶT TRÊN TÀU AKUNA CỨU HƠN 5000 NGƯỜI VIỆT NAM VƯỢT BIỂN TÌM TỰ DO TRÊN BIỂN ĐÔNG


* TÀU SẮT BẾN TRE (Tú Minh)


* THẢM KỊCH BIỂN ĐÔNG (Vũ Duy Thái)


* THẢM SÁT TRÊN ĐẢO TRƯỜNG SA


* THỊ XÃ WESTMINSTER VINH DANH TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN


* THÔNG BÁO CỦA ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VN


* THƠ LÀM KHI ĐỌC TIN THUYỀN NHÂN (Viên Linh)


* THUYỀN NHÂN: ẤN TÍCH LỊCH SỬ


* THUYỀN NHÂN VÀ BIỂN ĐỘNG


* THUYỀN NHÂN VÀ MỘT VÀI HÌNH ẢNH CỨU NGƯỜI VƯỢT BIỂN


* THUYỀN NHÂN VIỆT NAM VƯỢT BIÊN, TỬ NẠN, ĐẾN BỜ TỰ DO ĐÃ GIÚP NHÂN LOẠI NHÌN RÕ ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG CỦA CỘNG SẢN (Lý Đại Nguyên)


* TRÔI GIẠT VỀ ĐÂU (Nguyễn Hoàng Hôn)


* TRỞ VỀ ĐẢO XƯA... (Nguyễn Công Chính)


* TỪ TẤM BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN Ở GALANG NHÌN RA CON ĐƯỜNG HÒA GIẢI


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN VIỆT NAM ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯA VÀO WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN ĐÃ ĐƯỢC ĐẶT VÀO VỊ TRÍ AN VỊ TRONG KHUÔN VIÊN WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN 30-4-2012

* VĂN TẾ THUYỀN BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* VƯỢT BIỂN (Thanh Thanh)


* VƯỢT BIỂN MỘT MÌNH (Nguyễn Trần Diệu Hương)


* XIN VỀ ĐÂY CHỨNG GIÁM, AN GIẤC NGÀN THU


* XÓA DẤU VẾT TỘI ÁC (Phạm Phú Minh)


Saigon Times USA

 

CHƯƠNG MƯỜI SÁU

 

  

Chưa bao giờ Ái Vân bước ra khỏi nhà mà không có cha hoặc Ngọc Bội đi theo trong thời gian gần đây, đặc biệt lần đầu tiên Ái Vân nhận lời đến thăm gia đình Quốc Vinh. Chính Ái Vân cho sự kiện này xảy ra ngoài sức tưởng tượng của một cô gái ngoan ngoãn lúc nào đi đâu cũng hỏi ý ba trước.  Lần này thực sự Ái Vân đã thực hiện một việc làm bị lôi cuốn theo tình cảm. Từ sáng sớm mấy chị của Quốc Vinh đã báo động và gần như bắt buộc các đức lang quân phải có mặt đúng giờ, kể cả Ngọc Bội cũng được mời đến chứng kiến người yêu của Quốc Vinh.  Không khí trong gia đình Quốc Vinh rộn ràng như ngày Tết không sai tí nào, trên vẻ mặt của mọi người như lộ niềm vui.  Nhất là mẹ của Quốc Vinh trông bà vui ra mặt vì chính bà cũng không ngờ đứa con trai đã từng bị các người chị chê là khù khờ, nhát như thỏ đế chắc phải ở giá suốt đời.  Mấy ông anh rể thì cứ châm biếm chẳng khác nào ông thầy tu…

Về phía Ái Vân là lần đầu tiên đến nhà bạn trai nên được bà nội và vú Ngô trang điểm thật lộng lẫy. Chiếc robe màu vàng yến chạy kim tuyến, mái tóc dài buông thả hai vai, với dải băng cũng màu vàng, sợi thắt lưng to bản màu cam thật êm dịu và hài hòa.  Khi người tài xế vừa ngừng xe trước cửa nhà Quốc Vinh, Ái Vân bước xuống, xinh đẹp như công chúa trong chuyện cổ tích, mọi người trong nhà nhìn qua cửa sổ đều trầm trồ khen ngợi Ái Vân đang bước vào nhà rạng rỡ như một đóa hoa.  Nàng cúi đầu chào mọi người và cười với Quốc Vinh đang dìu nàng ngồi vào ghế.  Mẹ của Quốc Vinh cảm động quá nên phải lên tiếng:

- Ái Vân à, con trai bác có ăn hiếp cháu thì mách bảo để bác la nó nhé.  Ở đây cháu thấy đàn bà đông nó không dám ăn hiếp con đâu.

Nói xong bà cười đến chảy nước mắt. Quốc Vinh phản đối lời mẹ:

- Ái Vân mới đến lần đầu tiên mà mẹ đã dạy hư và hạ con như thế, Ái Vân xem con ra thể thống gì nữa? Con nói để mẹ an tâm, Ái Vân hiền ngoan lắm, không bao giờ làm con phiền đâu.

Ái Vân phụ họa:

- Anh Quốc Vinh nói đúng đấy, con có bao giờ làm cho anh ấy buồn lòng đâu bác.

- Đó mẹ và các anh chị nghe chưa. 

Mấy ông anh thì tỏ ra thán phục Quốc Vinh sát đất, không ngờ anh chàng cù lần, sợ gái nhất mà lại may mắn vớ được cô gái thật xinh đẹp như nàng tiên thì lạ quá.  Đúng là trời đãi thằng khờ.  Nhưng vấn đề đặt ra để bàn cãi là chính anh khờ tán tỉnh hay là có người mai mối.  Mấy bà chị của Quốc Vinh thì nhanh trí hơn liền nghĩ tới vai trò của Ngọc Bội, vì chuyện của Ngọc Bội với Luật sư Thanh Phước ai mà không biết, và họ đang chuẩn bị ngày đám cưới đến nơi rồi, nên chắc Ngọc Bội đã đóng một vai trò không kém quan trọng, rồi mấy bà chị của Quốc Vinh nói thẳng nhận xét này với Ngọc Bội.

Ngọc Bội mỉm cười:

- Đúng là mấy bạn có óc tò mò nhất thế giới chắc phải đề nghị ghi tên quý vị vào sách kỷ lục mới được. 

- Thôi đi, mi cứ nói thật đi, chỗ tụi tao với mi như ruột thịt, hiểu nhau quá còn dấu diếm nỗi gì nữa chứ.  Mi cứ nói đi, có phải mi làm mai mối cho Quốc Vinh phải không?

Trước sự tấn công của bạn bè, Ngọc Bội không cách gì dấu được nên đành phải nhận:

- Lúc đầu tôi có giới thiệu cho hai người quen nhau nhưng sau đó là tài năng chinh phục của Quốc Vinh chứ.  Hơn nữa quý vị đừng lầm, anh chàng Quốc Vinh hiện nay hoàn toàn khác với mấy năm trước, đôi khi còn lém lỉnh hơn mấy anh chàng phu quân của các bạn nữa đấy, không còn ngu ngơ cù lần đâu nhé.

Quốc Vinh thích thú:

- Đó mấy người nghe chưa? Tất cả công trình đều do tôi.

Quốc Vinh như mở cờ trong bụng đắc ý nói tiếp:

- Tất cả đều do tôi chủ động, tôi chinh phục chứ chẳng có ai giúp tôi trong chuyện tình này cả.

Quốc Vinh vừa nói với vẻ mặt dương dương tự đắc như người hùng trước mặt mọi người.

Ông anh rể cả xen vào:

- Ông đừng vội vã hí hửng với những thành tích của ông, theo nhận xét của tôi thì ông trông vẫn khù khờ không kém ngày xưa, có lẽ Ái Vân ăn phải bùa mê thuốc lú gì nên mới chọn phải mặt ông đấy, đúng là “chó táp phải ruồi”.

Cả nhà đều cười lộ lên.  Quốc Vinh đỏ mặt tức tối bước gần đến Ái Vân ngồi xuống nói với cô nàng:

- Em có thấy cả nhà ai cũng không tin lời nói của anh. Bây giờ chính em hãy nói ra tất cả sự thật cho mọi người biết.

Ái Vân chớp mắt, đỏ mặt không biết phải ăn nói làm sao.  Nàng ngước mắt âu yếm nhìn Quốc Vinh.

- Em hãy thu hết can đảm nói ra tất cả những ý nghĩ thật của em, chính anh cũng muốn biết điều đó.

Ngọc Bội xen vào:

- Câu này ép bức người ta quá, sao không lựa dịp khác hỏi riêng giữa hai người, đợi khi đưa ra trước tòa án thẩm cung lại không binh vực chút nào hết vậy?

Mọi người cũng tức cười nhao lên:

- Thôi để yên cho Ái Vân nói.

Không còn cách nào từ chối nên Ái Vân líu ríu kể lể:

- Thưa bác, thưa anh chị, những nhận xét của các anh cho rằng anh Quốc Vinh là khù khờ, nhưng đối với con thật sự anh không khù khờ chút nào, mà anh rất thông minh, anh biết nhiều thứ nên lúc nào đối với anh, con cũng xem anh như là người thầy đầy sự kính yêu, lúc nào ở bên anh ấy con cũng có cảm tưởng như được che chở đúng mức.  Con thì ăn nói vụng về, có điều chi diễn đạt không vừa ý hai bác và các anh chị xin mọi người tha thứ cho.

Ái Vân vừa dứt, Quốc Vinh tưởng tượng mọi người sẽ cười ồ lên về những câu nói chơn thực vụng về của Ái Vân, nhưng trái lại mọi người đều giữ thái độ yên lặng, nhất là bà mẹ của Quốc Vinh lại xúc động đến rơi lệ.  Không khí cảm động lan rộng và phủ ngập khắp căn phòng. Quốc Vinh choàng tay qua ôm lấy Ái Vân và đặt lên má cô nàng nụ hôn. Anh chàng đã làm một cử chỉ hết sức nịnh đầm và tự nhiên không một chút rụt rè e ngại.

- Cám ơn em đã nói lên tất cả những chơn thực của lòng mình. Em đã đưa anh lên tận mây xanh. Với những lời nói đầy yêu thương của em, anh xin hứa trước mặt mọi người là anh sẽ mãi mãi ở bên em bảo bọc, che chở cho em đến suốt đời.

Căn phòng lại chìm vào sự yên lặng đầy xúc động. 

Thúy An hiểu được ý nghĩ của tình yêu thánh hóa này nên vỗ tay và reo lên:

- Tại sao chúng ta không rót rượu chúc mừng hạnh phúc của đôi tình nhân thơ mộng này chứ nhỉ.

Mọi người nhốn nháo vỗ tay theo tán đồng:

- Đúng rồi, đúng rồi, hãy đem rượu ra đây ngay. Chúng ta phải uống rượu mừng hạnh phúc của hai người chứ.

Từ trước tới giờ có bao giờ Ái Vân được uống rượu nên bỡ ngỡ đưa mắt nhìn Ngọc Bội.  Ngọc Bội bước đến gần nói khẽ:

- Em cứ cầm lấy ly rượu nhấm chút xíu thôi, không hề gì đâu. 

Mọi người cụng ly nói lên những lời chúc tụng đẹp nhất.

Bất ngờ Quốc Vinh ôm lấy Ái Vân vào lòng một cách sung sướng.  Và lần này anh chính thức đặt vào môi Ái Vân nụ hôn đầy say đắm.

Chưa bao giờ uống rượu nên Ngọc Bội mới hớp một hớp nhỏ đã thấy trong người khó chịu nên phải từ chối ly rượu do Quốc Vinh vừa mang đến:

- Hôm nay chị phải uống say với chúng tôi mới được.

Thúy An vội kéo Quốc Vinh lại gần Ngọc Bội nói lớn:

- Vấn đề hôn nhân giữa em và Ái Vân phải đợi thời gian quyết định nhưng cũng sẽ không lâu lắm.  Chuyện hôn nhân giữa Ngọc Bội và Thanh Phước thì cũng đã gần rồi, chắc nội trong năm nay, Ngọc Bội sẽ trở thành mẹ của Ái Vân như thế cũng là mẹ của cậu nên bây giờ cậu tập sự gọi mẹ trước mặt mọi người thử xem sao?

Ngọc Bội không ngờ chuyện lạ như thế lại xảy đến, nên không khỏi tức cười lấy tay vỗ lên trán:

- Trời đất ơi, chuyện kỳ quặc.  Nhưng chúng ta có thể phá chấp, chỉ gọi nhau bằng tên là đủ rồi.

Bình Tùng thân mật hỏi thêm:

- Chuyện của bồ bao giờ thì lên xe hoa?

- Cuối năm nay.

- Tốt lắm. Bịnh tình của bác gái dạo này ra sao?

- Ừ thì lúc tỉnh, lúc mê, tuy nhiên ít hung hãn và nói lảm nhảm hơn dạo trước lắm.  Cha mình có nói mình sắp lấy chồng, bà có vẻ vui lắm hỏi han về người chồng tương lai ra sao, đủ thứ.

Mẹ của Thúy An ngồi gần đấy nghe câu chuyện cũng xen vào.

- Bác cũng cầu mong cho con lấy chồng được hạnh phúc, biết đâu bệnh tình má cháu dần dần thuyên giảm.

- Cám ơn bác.

Giữa khi mọi người vừa uống rượu vừa nói chuyện vui với nhau thì có điện thoại của Thanh Phước bảo đưa Ái Vân về.

Quốc Vinh chia tay mọi người, đưa Ngọc Bội và Ái Vân ra xe trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Có lẽ tạo hóa cũng hòa chung với niềm hạnh phúc của Quốc Vinh nên cho anh chàng một vừng trăng sáng lồng lộng giữa hai hàng cây thật thơ mộng.  Anh huýt sáo những bài nhạc vui, Ái Vân nhìn anh mỉm cười, Ngọc Bội cũng cảm thấy vui lây với cái không khí tràn ngập của hai người.

Sau khi đưa Ngọc Bội và Ái Vân vào nhà, còn lại một mình tràn ngập niềm hân hoan, Quốc Vinh lái xe về nhà. Bỗng dưng từ trong bóng tối của hàng cây hai bên đường dẫn vào nhà xuất hiện một cô gái chận ở đầu xe. 

Quốc Vinh giật mình giương mắt thật lớn để nhìn cho kỹ, không phải là ma quỷ hay người hành tinh nào xuất hiện mà đó là Mỹ Hằng.  Tim Quốc Vinh gần như muốn ngừng đập. Quốc Vinh tắt đèn, niềm vui chợt tan mất, nhường lại cho nỗi lo sợ.  Mỹ Hằng chậm rãi bước tới bên cửa xe:

- Anh có thể vui lòng cho tôi ngồi vào xe nói chuyện với anh dăm ba phút được chứ?          

Không đợi Quốc Vinh có phản ứng, Mỹ Hằng tự tiện mở cửa xe ngồi vào và mỉm cười:

- Xin lỗi làm phiền anh. Đã bao nhiêu lần tôi điện thoại đến tìm anh ở văn phòng đều bảo anh đi vắng. Tôi hiểu anh dạo này bận lắm, chắc đang lo chuyện đám cưới với con gái cưng của ông Luật sư khét tiếng Đài Bắc này chứ gì.

Thần kinh Quốc Vinh căng thẳng, anh có cảm tưởng như đang bị ngộp thở. Anh nhớ đến chuyện sai trái của mình đêm ở Long Hải. Anh hoàn toàn không cưỡng lại trước sức lôi cuốn của ái dục vì thân hình Mỹ Hằng quá hấp dẫn, dù sao anh cũng cảm thấy hối hận về hành vi của mình.

Quốc Vinh quay sang Mỹ Hằng:

- Tôi thành thật xin lỗi.

- Sau cái đêm mà chính tôi đã nhiều lần can ngăn anh không được, tôi vẫn xem anh như người bạn, tại sao anh lại lánh mặt tôi và xem tôi như một loài rắn độc đầy nguy hiểm?

- Anh có biết nhiều ngày qua tôi đã đến tìm anh tận nhà, người nhà bảo anh đi vắng, nhưng thực tế thật đắng cay, chính những giây phút đó tôi đứng ở ngoài hàng cây này nhìn vào nhà thấy anh đang đùa chơi với người tình trẻ thơ của anh và những người thân yêu trong gia đình.

Nghe đến đây tim Quốc Vinh càng đập mạnh hơn, hú hồn cho anh, nếu lúc đó Mỹ Hằng mở cửa vào nhà đại thì mọi chuyện sẽ ra sao?  Chắc Ái Vân sẽ chết mất, anh không dám nghĩ thêm những chuyện kinh hoàng gì sẽ xảy ra.

- Tôi biết anh giỏi nói dối lắm, nên tôi cũng không tra vấn thêm làm gì.

Quốc Vinh thu hết cảm đảm quay lại nhìn thẳng vào mắt Mỹ Hằng:

- Mỹ Hằng, cô đã theo dõi tôi?

- Tôi đâu có thời gian để theo dõi anh, anh thật giàu tưởng tượng.  Ít ra tôi cũng biết tự trọng, nhất là giữ thể diện cho anh nên tôi không vào nhà phá anh đâu, cũng như không chạy ra đón đầu xe khi anh chở hai người đàn bà đó ra về.  Tôi đứng đợi vì tôi biết chắc anh sẽ quay về.  Lần gặp này để chúng ta cùng giải quyết một vấn đề do anh tạo ra.

Quốc Vinh nghe nói giải quyết vấn đề, anh càng toát mồ hôi kinh hãi đến tột độ.

- Giải quyết vấn đề? Chuyện gì mà nghiêm trọng đến như thế?

- Chuyện anh có người yêu mới.

- Vâng, có liên quan gì đến cô?

- À, tôi muốn chia vui cùng anh đã chộp được con mồi lớn, cái gia tài của Luật sư Thanh Phước khá đồ sộ đấy chứ.

Quốc Vinh giật mình không ngờ Mỹ Hằng theo dõi và điều tra Ái Vân kỹ đến như thế.  Không biết cô sẽ chơi trò gì đây.

- Tôi xin xác nhận tình cảm giữa chúng tôi chỉ đơn thuần bằng tình yêu chân thật, không hề có chuyện lợi dụng hay đầu tư thương mãi đâu nhé, rất mong cô đừng có bôi bác thái quá làm mất ý nghĩa trong sáng của nó.

- Chắc anh yêu cô ta lắm phải không?

- Đúng, điều đó không cần phải nói.

- Vậy chuyện tình giữa anh và tôi anh tính sao?

Quốc Vinh bàng hoàng trước câu hỏi bất ngờ của Mỹ Hằng.

- Tôi nói cho anh biết, đời con gái tiết trinh là điều cao quý nhất trong đời, tôi đã bị anh chiếm đoạt, anh đã lấy mất đời con gái của tôi một cách tàn nhẫn.

Mỹ Hằng lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt thút thít khóc, rồi nói tiếp;

- Anh đừng giở trò sở khanh đối với tôi, bộ anh quên cái đêm ở biển Long Hải rồi sao? Chính đêm ấy tôi đã can ngăn anh hãy tha cho tôi, nhưng anh chẳng khác nào con thú khát mồi, anh đã vật vã tôi và chiếm cho bằng được tiết trinh của tôi anh mới thỏa mãn, cho dù tôi cố gắng chống đối anh vẫn làm tới cho đến lúc anh hoàn toàn chiến thắng anh mới chịu.  Anh không phải đứa con nít, anh phải chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình chứ, nói một cách khác hơn là đến lúc anh phải có bổn phận.

Quốc Vinh hốt hoảng trợn mắt nhìn sững vào mắt Mỹ Hằng:

- Tại sao tôi phải có trách nhiệm?

- Trách nhiệm phải cưới tôi chứ, tại vì… tôi đã có con với anh!

Quốc Vinh rụng rời cả tay chân, mồ hôi toát ra như tắm. Anh có cảm tưởng như trời đất sụp đổ quay cuồng, và anh đang rơi vào hố thẳm. Trời ơi! Tại sao lại có chuyện khủng khiếp đến như thế? Ta đã có con với Mỹ Hằng rồi sao?  Ta sẽ ăn nói làm sao với tất cả mọi người trong gia đình nhất là với Ái Vân?  Nàng sẽ đau khổ đến dường nào khi nghe tin như sét đánh này?  Nàng như nàng tiên thánh thiện, còn ta chẳng khác nào một tên quỷ sứ đầy dâm dục! Quốc Vinh tưởng tượng đến bao nhiêu chuyện nhục nhã sắp xảy ra, biết nói ra sao để Ngọc Bội hiểu được sự oan nghiệt cay đắng này… chỉ còn cách là chui vào lòng đất mới tránh khỏi bao nhiêu con mắt cười chê của thiên hạ. Càng nghĩ anh càng tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện hãi hùng.