Menu



Đài Tưởng Niệm

Thuyền Nhân

Việt Nam

Tiếp Theo...

* CẦU NGUYỆN VÀ TƯỞNG NIỆM NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM 2016 TẠI NAM CALI


* 40 NĂM QUỐC HẬN LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN, BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* 30 THÁNG TƯ, TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* BI SỬ THUYỀN NHÂN (Nguyễn Quốc Cường)


* BIỂN ĐÔNG LỤC BÌNH TRÔI


* CÁI GIÁ CỦA TỰ DO


* CÁNH BÈO BIỂN CẢ (Văn Qui)


* CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ CON TÀU MANG SỐ MT065


* CẦU SIÊU BẠT ĐỘ TẠI ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM WESTMINSTER


* CHUYỆN KỂ HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG (Nhiều Tác Giả)


* CHỨNG TÍCH ĐỂ ĐỜI: ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU (Mai Phúc)


* CHUYẾN VƯỢT BIỂN HÃI HÙNG


* CON ĐƯỜNG TÌM TỰ DO (Trần Văn Khanh)


* CÒN NHỚ HAY QUÊN (Nguyễn Tam Giang)


* DẠ TIỆC VĂN NGHỆ "LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG" THÀNH CÔNG NGOÀI DỰ KIẾN CỦA BAN TỔ CHỨC


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Việt Hải)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TẠI QUẬN CAM (Vi Anh)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM: BIỂU TƯỢNG THIÊNG LIÊNG CỦA NIỀM KHÁT VỌNG TỰ DO VÀ NHÂN QUYỀN


* ĐÊM DÀI VÔ TẬN (Lê Thị Bạch Loan)


* ĐI VỀ ĐÂU (Hoàng Thị Kim Chi)


* GALANG: BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM BỊ PHÁ BỎ


* GALANG MỘT THỜI - MỘT ĐỜI (Nguyễn Mạnh Trinh)


* GIÁNG NGỌC PHỎNG VẤN NHÀ THƠ THÁI TÚ HẠP VÀ NỮ SĨ ÁI CẦM VỀ LỄ KHÁNH THÀNH ĐTNTNVN


* GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI TÌM TỰ DO (Lê Đinh Hùng)


* HẢI ĐẢO BUỒN LÂU BI ĐÁT


*"HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG: TỰ DO, MỘT NHU CẦU THIẾT YẾU, ĐÁNG ĐỂ TA ĐI TÌM"


*HÀNH TRÌNH GIAN NAN TÌM TỰ DO  


* HÀNH TRÌNH TÌM CON NƠI BIỂN ĐÔNG


* HÌNH ẢNH MỚI NHẤT CHUẨN BỊ KHÁNH THÀNH VÀO THÁNG 04-2009


* HÒN ĐẢO BỊ LÃNG QUÊN (Meng Yew Choong)


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ VINH DANH ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER THÔNG QUA NGHỊ QUYẾT “NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM”


* KHÁNH THÀNH ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI NAM CALI


* KHẮC TÊN TRÊN BIA TƯỞNG NIỆM (Việt Hải)


* LÀN SÓNG THUYỀN NHÂN MỚI


* LỄ ĐỘNG THỔ KHỞI CÔNG XÂY DỰNG ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* LỄ KHÁNH THÀNH TRỌNG THỂ ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI QUẬN CAM


* LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TỔ CHỨC TRANG NGHIÊM TẠI NGHĨA TRANG WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* LÒNG NHÂN ÁI (Tâm Hồng)


* LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG (Thơ Thái Tú Hạp)


* MEMORIAL TO BOAT PEOPLE WHO DIED TO BE DEDICATED SATURDAY


* MỘT CÁI GIÁ CỦA TỰ DO (Trần Văn Hương)


* MƠ ƯỚC "MỘT NGÀY TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN" ĐÃ TRỞ THÀNH SỰ THẬT


* NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM THỨ 5


* "NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM" TỔ CHỨC TRỌNG THỂ TẠI WESTMINSTER


* NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG SÓT SAU CHUYẾN VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG


* NHỮNG CHUYỆN HÃI HÙNG CỦA THUYỀN NHÂN (Biệt Hải)


* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT ĐỀU CÓ THẬT (Ngô Dân Dụng)


* NHỮNG THÁNG NGÀY YÊU DẤU NƠI HOANG ĐẢO (Tuấn Huy)


* NỖI BẤT HẠNH ĐỜI TÔI (Thùy Yên) 


* NỖI KHỔ CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Thy Vũ Thảo Uyên)


* NƯỚC MẮT CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Nguyễn Mỹ Linh)


* SAIGON TIMES PHỎNG VẤN MỤC SƯ HÀ JIMMY CILLPAM 4 NĂM CÓ MẶT TRÊN TÀU AKUNA CỨU HƠN 5000 NGƯỜI VIỆT NAM VƯỢT BIỂN TÌM TỰ DO TRÊN BIỂN ĐÔNG


* TÀU SẮT BẾN TRE (Tú Minh)


* THẢM KỊCH BIỂN ĐÔNG (Vũ Duy Thái)


* THẢM SÁT TRÊN ĐẢO TRƯỜNG SA


* THỊ XÃ WESTMINSTER VINH DANH TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN


* THÔNG BÁO CỦA ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VN


* THƠ LÀM KHI ĐỌC TIN THUYỀN NHÂN (Viên Linh)


* THUYỀN NHÂN: ẤN TÍCH LỊCH SỬ


* THUYỀN NHÂN VÀ BIỂN ĐỘNG


* THUYỀN NHÂN VÀ MỘT VÀI HÌNH ẢNH CỨU NGƯỜI VƯỢT BIỂN


* THUYỀN NHÂN VIỆT NAM VƯỢT BIÊN, TỬ NẠN, ĐẾN BỜ TỰ DO ĐÃ GIÚP NHÂN LOẠI NHÌN RÕ ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG CỦA CỘNG SẢN (Lý Đại Nguyên)


* TRÔI GIẠT VỀ ĐÂU (Nguyễn Hoàng Hôn)


* TRỞ VỀ ĐẢO XƯA... (Nguyễn Công Chính)


* TỪ TẤM BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN Ở GALANG NHÌN RA CON ĐƯỜNG HÒA GIẢI


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN VIỆT NAM ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯA VÀO WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN ĐÃ ĐƯỢC ĐẶT VÀO VỊ TRÍ AN VỊ TRONG KHUÔN VIÊN WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN 30-4-2012

* VĂN TẾ THUYỀN BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* VƯỢT BIỂN (Thanh Thanh)


* VƯỢT BIỂN MỘT MÌNH (Nguyễn Trần Diệu Hương)


* XIN VỀ ĐÂY CHỨNG GIÁM, AN GIẤC NGÀN THU


* XÓA DẤU VẾT TỘI ÁC (Phạm Phú Minh)


Saigon Times USA

 

CHƯƠNG MƯỜI LĂM

 

 

Câu chuyện ở Vườn Sen làm cho tâm hồn Ngọc Bội giao động mạnh, nỗi buồn như bén rễ mỗi lúc như đang dìm nàng xuống vũng lầy đau khổ tận cùng.  Ngọc Bội lang thang trong thành phố đang bắt đầu bật sáng những hàng điện vàng hắt hiu buồn bã.  Nàng đã đi qua mấy dãy phố chính, những cửa hàng đang bắt đầu đóng cửa.  Nàng đã gọi điện thoại báo cho cha nàng biết nàng có công chuyện không về kịp dùng cơm chiều.  Cha Ngọc Bội đinh ninh đứa con gái yêu của mình chắc đang cùng đi với Thanh Phước nên ông không lo ngại vướng bận chuyện về trễ của con khác với mọi ngày. 

Ngọc Bội cứ đi mãi, hết phố này đến phố khác, đầu óc cứ quay cuồng.  Những câu hỏi cứ dằn vặt mãi trong tâm trí.  Nếu quả thật như lời Linda thì tương lai ta sẽ trôi giạt về đâu?  Tại sao định mệnh lại khắt khe với ta như thế?  Ta có nên tiếp tục phiêu lưu cuộc tình này với tên sở khanh Thanh Phước?  Tại sao ta lại quá tin người đến như thế?  Một ngày nào đó rồi ta chẳng khác gì Linda, chỉ sầu khổ một mình trong căn nhà hiu quạnh?  Thật ra câu chuyện tình giữa Linda với Thanh Phước đã được Ngọc Bội nghe bàn luận từ lâu nhưng không hiểu sao trong thời gian Thanh Phước tỏ ra những cử chỉ tán tỉnh nàng, nàng lại hoàn toàn không nhớ đến Linda và cứ tưởng như chàng còn độc thân.  Đến khi chạm mặt với địch thủ, nàng mới vỡ lỡ và hiểu con người thật của Thanh Phước ngoài sức tưởng tượng của nàng.  Linda là con người lịch lãm, xinh đẹp, ăn nói khôn ngoan, như thế mà Thanh Phước còn chán chê, huống gì ta, một cô giáo chơn chất mộc mạc, ăn mặc không hợp thời trang, lại hay giận dữ khó chịu kiêu căng thì chắc Thanh Phước sẽ càng bỏ ta gấp để chạy đuổi theo những bóng hình mới mẻ, trẻ trung xinh đẹp hơn. 

Từ khi rời khỏi Vườn Sen, bao nhiêu niềm tin yêu nơi Thanh Phước hoàn toàn sụp đổ trong lòng Ngọc Bội.  Chính Vườn Sen đã thực sự xô ngã nàng xuống đáy vực thẳm của thất vọng não nề, đã làm vỡ tan bao nhiêu mộng đẹp mà nàng đã ấp ủ từ lâu.  Trong những tình cảm đầy mâu thuẫn, nghịch lý, Ngọc Bội chợt nghĩ ra một phương cách có thể tự cứu thoát nàng ra khỏi sự khủng hoảng là chỉ còn cách duy nhất nàng phải cương quyết tự chọn lấy con đường dứt khoát xa lánh Thanh Phước càng sớm càng tốt.  Nhưng xa Thanh Phước ta sẽ sầu khổ biết ngần nào?  Chắc rồi ta không bao giờ yêu ai nữa, ta sẽ sống như một cô gái già cô độc.

Câu nói của Linda cứ mãi ám ảnh Ngọc Bội: “Tôi biết Ngọc Bội đang yêu anh ấy, nhưng tôi e rằng Ngọc Bội sẽ không được như tôi đâu.  Tôi biết là Ngọc Bội sẽ không chịu nổi những thử thách”.  Đúng như thế, nếu sự kiện xảy ra như lời của Linda, không biết nàng có đủ can đảm để vượt qua vì đã hơn một lần nàng đã vô cùng đau đớn bị người ta ruồng bỏ, chắc rồi nàng sẽ chết dần như loài cây khô suốt mùa đông khẳng khiu sầu thảm.  Hạnh phúc cuối cùng chỉ là bóng mờ hư ảo.  Suốt đời ta chạy đuổi để rồi chỉ nhận lấy bao nhiêu tuyệt vọng ơ hờ, hạnh phúc chỉ là chiếc bóng vỡ ngoài tầm tay. 

Đêm đã khuya, đôi chân nàng đã mỏi, nhưng Ngọc Bội vẫn cứ đi hoài trên những khu phố quen thuộc.  Bỗng Ngọc Bội chợt nhớ ra, bây giờ gần mười một giờ khuya, Thanh Phước đã có hẹn đến đón nàng lúc chín giờ.  Mặc kệ, giữa ta và Thanh Phước như hai phương trời cách biệt.  Vậy mà ta cứ ngỡ không có chuyện gì bất trắc sẽ xảy ra nữa giữa ta và Thanh Phước.  Hạnh phúc của Linda và Thanh Phước đang là sự thật, cho dù giữa họ không có hôn thú, nhưng họ sống với nhau trong một ngôi nhà trong nhiều năm, đã từng chia xẻ với nhau ngọt bùi.  Nghĩ đến đó tự dưng tim Ngọc Bội đau nhói. 

Chân nàng mỏi quá, nên nàng quyết định phải ghé vào quán cà phê để nghỉ chân và thử uống một chút cà phê cho tỉnh táo.  Người bồi bàn mang đến cho nàng tách cà phê đen bốc khói.  Ngọc Bội nhắm một chút hương vị đăng đắng và cảm thấy đôi chút thoải mái.  Một ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí, hay là mình gọi báo cho Thanh Phước là mình xin lỗi đã lỗi hẹn đêm nay.  Vừa nghĩ Ngọc Bội vừa đứng dậy một cách máy móc bước đến quay số điện thoại cho Thanh Phước. 

Bên đầu giây bỗng có tiếng reo vui của Ái Vân:

- Cô Ngọc Bội đấy à?  Cô đang ở đâu bây giờ?  Cô đi đâu mà ba gọi điện thoại cả trăm lần đến nhà cô rồi đến nhà Quốc Vinh hỏi lung tung vẫn không biết cô đi đâu. Ba em muốn phát điên lên được… Ba đang trên đường đến nhà cô đấy, cô hãy gọi về nhà cô nhanh lên.

Ngọc Bội có vẻ hốt hoảng, thôi chết rồi, thế nào cha mẹ nàng cũng lo sợ chuyện gì sẽ xảy ra cho nàng.  Nghĩ vậy nên nàng vội gọi ngay về nhà.  Lập tức có tiếng cha nàng ở đầu dây:

- Ngọc Bội con đấy hả?  Con đang ở đâu, tại sao con không cho Thanh Phước biết, nó cuống cả lên.  Khuya rồi sao con chưa về?  Con chờ có người muốn nói chuyện với con.

Rồi bên đầu dây có tiếng của Thanh Phước.

- Ngọc Bội, em đi đâu thế? Bây giờ em đang ở đâu?

Nghe tiếng nói đầy xúc động lo lắng của Thanh Phước làm cho Ngọc Bội không giữ được nước mắt.  Ngọc Bội cố gắng để giữ cho khỏi nghẹn ngào.

- Ngọc Bội, em có nghe anh nói không.

Linh tính như báo cho Thanh Phước có chuyện gì không hay xảy đến cho Ngọc Bội.

- Ngọc Bội bây giờ em đang ở đâu, anh đến đón em về nhé.

- Không, không.

Ngọc Bội cố gắng ngăn tiếng khóc.

- Không. Tôi không muốn gặp mặt anh nữa.

- Ngọc Bội!  Ngọc Bội!  Tại sao em nói như thế?  Cha em nói chiều nay anh cho người đến đón nhưng anh bận họp anh đâu có đưa ai đến đón em.  Ai đón em và đã nói với em những điều gì làm cho em hoàn toàn thay đổi như vậy?

- Thanh Phước

Ngọc Bội cố nén tiếng khóc

- Tôi không muốn gặp mặt anh nữa. Chắc tôi phải suy nghĩ lại vấn đề tình cảm giữa anh và tôi, vì có nhiều chuyện xảy ra tôi không thể ngờ được.  Cuộc đời sao quá phức tạp đến như thế.  Thôi tôi thành thật van anh để cho tôi yên, đời tôi đã khổ nhiều rồi.

Bên đầu dây giọng nói Thanh Phước có vẻ cứng rắn cương quyết hơn:

- Ngọc Bội, em nói gì anh chẳng hiểu.

- Đúng, anh có bao giờ hiểu những gì anh đã làm. Tôi chỉ mong anh cho tôi một tuần để tôi an nghỉ và suy nghĩ đến chuyện đời. Tại sao tôi có thể nhận lời lấy anh một cách quá dễ dãi và đơn giản đến như thế nên tôi cần phải có thì giờ suy nghĩ.

Im lặng vài giây Thanh Phước đổi giọng từ bên đầu dây:

- Ngọc Bội, anh thật sự không hiểu em muốn nói gì?

- Anh không cần phải tìm hiểu, tôi yêu cầu anh dành cho tôi một tuần hoàn toàn yên tịnh vì tôi đang cần sự yên lặng.  Trước khi quyết định làm đám cưới tôi phải suy nghĩ thật kỹ đã, tôi không thể dễ dãi như những người con gái khác.

Bỗng Thanh Phước hỏi vặn lại:

- Anh muốn biết khi chiều ai đến đón em đi?

Ngọc Bội lúng túng chưa biết trả lời ra sao thì Thanh Phước hỏi tiếp:

- Có phải là Duy Lân không?  Phải không?  Hắn ở nước ngoài mới trở về chứ gì? Chắc hắn vừa ly dị vợ nên ân hận trở về xin lỗi em phải không?  Đúng rồi, hèn gì em đã trễ hẹn, lại phải suy nghĩ.

Ngọc Bội không ngờ sự tưởng tượng của Thanh Phước ghê gớm như vậy, Thanh Phước đã tìm ra một phương cách trả thù đúng lúc.  Vì Thanh Phước đang ghen, dù sao ta cũng nên đánh vào nhược điểm của anh chàng này.  Con người hay ghen, tại sao lại làm khổ bao nhiêu người con gái khác, thật là vô lý.  Ngọc Bội giả vờ lạnh lùng:

- Anh đoán quả không sai anh Duy Lân đã trở về nên tôi cần phải có thời gian để so sánh giữa hai người để quyết định sẽ chọn ai chứ.

Giọng Thanh Phước có vẻ bực tức:

- Em nên nhớ hắn đã từng bỏ rơi em, em đừng có nghe những lời mật ngọt đầy giả dối của hắn rồi em sẽ khổ suốt đời.

Ngọc Bội bàng hoàng xúc động, nhưng vẫn cố đóng kịch:

- Anh không được quyền nói xấu người ta nghe chưa. Từ xưa đến nay anh đã từng chinh phục biết bao nhiêu đàn bà, bộ anh chưa thỏa mãn sao, tôi không phải hạng người để anh tiếp tục cuộc phiêu lãng tình cảm của anh.

- Em đừng có đổi thay nhanh chóng đến như thế. Tôi biết em với nó là mối tình đầu da diết lắm, làm sao mà quên được. Chỉ mới xa nhau có một buổi chiều thôi mà lòng dạ em đã thay đổi, tôi không thể ngờ là như vậy. Thôi được, em cứ tự do một tuần, một tháng tùy em, tôi sẵn sàng chờ đợi cho đến khi em cảm thấy cần đến anh thì cứ gọi, bằng lòng chưa?

Có lẽ vì tức giận và tự ái nên Thanh Phước buông ống nghe.  Ngọc Bội cảm thấy một khoảng trống cô đơn xâm chiếm vào tâm hồn.

Gần mười hai giờ khuya, giờ này chắc cha đang chờ đợi. Chỉ có ngôi nhà thân yêu đó mới là chỗ nghỉ ngơi đích thực.  Ngọc Bội chợt thấy mỏi mệt, nàng ước mong được ngả lên chiếc giường quen thuộc hiện ra ngay trước mặt để thả người lên đó, thú vị thoải mái biết bao nhiêu.  Và nàng sẽ nhắm mắt lại quên đi, quên đi tất cả những muộn phiền khổ đau của cuộc sống.  Ngọc Bội uể oải đứng dậy trả tiền và vẫy gọi chiếc taxi để quay trở về nhà.

Ngọc Bội xuống xe đi vài bước chậm tựa vào cột đèn gần phía trước nhà như để tìm một câu trả lời hợp lý để cha khỏi buồn lòng.  Ngọc Bội cảm thấy nhức đầu vội mở ví tìm chiếc chìa khóa để mở cửa đột nhiên một bóng người đứng phía sau vội nắm lấy tay nàng làm cho Ngọc Bội giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt bốc lửa của Thanh Phước làm cho nàng cảm thấy sợ hãi định giật tay mình ra khỏi tay Thanh Phước.  Thanh Phước vừa kéo nàng vừa ra lệnh:

- Đi theo anh.

Ngọc Bội cố vùng vằng nhưng không cách nào gỡ tay ra khỏi tay Thanh Phước.

- Úi cha, anh cầm tay tôi mạnh quá, đau tôi rồi nè.  Khi nãy trong điện thoại anh đã hứa không làm phiền tôi nữa mà và sẵn sàng đợi sự trả lời của tôi.

Vừa khuất vào bóng tối của tàng cây phong Ngọc Bội mới khám phá chiếc xe Thanh Phước, thì ra anh chàng phục kích ở đây một cách khéo léo để chờ nàng về.  Mở cửa xe đẩy Ngọc Bội vào, Thanh Phước vòng qua bên kia ngồi vào tay lái. Thật ra cuối cùng Ngọc Bội cũng có vẻ muốn thua chàng nên đành chịu ngôi yên vì nếu Ngọc Bội muốn phản đối Thanh Phước thì chỉ cần mở cửa xe là phóng ra một cách dễ dàng.  Hơn nữa Ngọc Bội cũng muốn đối diện với sự thật.  Ngọc Bội dựa lưng ra phía sau, uất ức vì quá mỏi mệt nên không cầm được nước mắt đã làm vơi tan bao sầu muộn, bao uẩn ức trong lòng.

Xe chạy qua con đường giữa hai hàng đèn sáng, liếc mắt nhìn Ngọc Bội thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má.  Thanh Phước đưa tay qua lau nhẹ lên mặt Ngọc Bội và nói:

- Anh xin lỗi đã làm cho em buồn.  Nhưng anh không hiểu tại sao em có thái độ thay đổi nhanh chóng đến như thế? Anh không hiểu giọt nước mắt này em dành cho ai?  Có phải dành cho hạnh phúc của em với người tình cũ đã tái ngộ từ bao nhiêu năm? Em khóc cho hắn hay cho anh?

Đột nhiên Thanh Phước kéo Ngọc Bội vào lòng đặt lên môi nàng chiếc hôn nóng bỏng.  Ngọc Bội cố vùng vẫy ra khỏi cánh tay ôm của Thanh Phước định mở cửa xe, nhưng Thanh Phước đã kịp giữ nàng lại.

- Tôi hiểu, tình cảm giữa tôi và em không còn ý nghĩa gì nữa. Em đã trao cho hắn những chiếc hôn nồng thắm hơn cả buổi chiều nay.  Em đã hạnh phúc quá rồi.  Tại sao em không nói? Em phải trả lời dứt khoát, tôi không muốn em hoãn kế đến tuần sau.

Thanh Phước dừng xe lại bên vệ đường nhìn thẳng vào mặt Ngọc Bội.

- Tại sao em không trả lời?

Thanh Phước dùng hai tay vòng qua ôm xiết Ngọc Bội làm cho nàng muốn nghẹt thở.

Ngọc Bội hét lớn:

- Anh buông tôi ra ngay, tôi đau quá nè.  Không có Duy Lân nào cả, anh đừng đoán mò.  Buổi chiều chính Hoài Nam đã đến đây, đón tôi đưa tôi đến Vườn Sen. Chắc anh biết Vườn Sen thơ mộng của anh chứ. Và tôi đã gặp người đàn bà Thanh Liên, người đàn bà đã sỉ nhục tôi đến mức độ nào anh biết không?

Ngọc Bội nghẹn ngào nức nở:

- Tôi yêu cầu anh buông tôi ra, tôi không xứng đáng với tình yêu của anh, anh hãy tha cho tôi.

Thanh Phước bàng hoàng trước sự thực, từ từ buông tay ra và thở dài.

Có lẽ ảnh hưởng sự mệt mỏi và sự xúc động nên khuôn mặt Ngọc Bội trắng bệch làm cho Thanh Phước đâm ra hốt hoảng sợ hãi.

- Ngọc Bội, em hãy bình tĩnh, đừng có ngất xỉu.

- Anh làm ơn mở cửa xe cho tôi bước ra ngoài một chút.

Thanh Phước vội đẩy kính xe xuống cho gió ngoài thoảng vào.  Ngọc Bội nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm những lời của người đàn bà ở Vườn Sen.

- Đồ phản bội, đồ tráo trở.  Tất cả mọi chuyện từ ngôi biệt thự đó, nghĩa là hoàn toàn không có chuyện Duy Lân nào nữa. Anh chàng đã chết trong tôi từ lâu lắm rồi.

Thanh Phước lúc đó mới vỡ lẽ nên đưa tay lên gãi đầu:

- Anh đúng là thằng ngu nhất thế giới, bị tẩu hỏa nhập ma rồi nên nghĩ bậy oan ức cho em. Cái thằng Hoài Nam, anh sẽ giết hắn vì đã làm khổ em.

Thanh Phước có vẻ tức tối vội rồ máy chạy nhanh.

Ngọc Bội ngạc nhiên:

- Anh chạy đi đâu nhanh thế?

- Chúng ta phải đến Vườn Sen ngay bây giờ để sáng tỏ vấn đề này chứ, anh tức quá.

- Anh đừng đưa tôi đến đấy nữa, tôi căm thù căn nhà đó.

Ngọc Bội đưa tay nắm lấy tay lái của Thanh Phước:

- Anh nghe chưa, tôi không muốn đến đó nữa.

Thanh Phước vội vã thắng lại tắt máy.

- Thực sự tôi đâu có thù người đàn bà Thanh Liên đó, tôi chỉ giận anh thôi. Anh mới là con người đáng ghét nhất, con người vô tình bạc nghĩa, có mới nới cũ làm khổ người ta.  Tại sao anh bỏ tiền ra xây cả một hồ sen rộng lớn với hàng chục loại sen trên thế giới, rồi bỏ bê bà ta ở nhà một cách tàn nhẫn đến như thế? Anh đúng là loài bướm, chỉ biết nhởn nhơ hút nhụy hết vườn hoa này đến vườn hoa khác không một chút ân hận. Anh quả là kẻ thù của đàn bà.  Tôi hỏi thật, anh đã bỏ rơi bao nhiêu người đẹp như Thanh Liên?

Thanh Phước không trả lời, rồi cho xe nổ máy.

- Anh định đưa tôi đi đâu bây giờ?

- Đến nhà anh được không.  Anh không thích chúng ta cãi vã nhau giữa đường giữa xá như thế này. Vả lại trông em cũng đã quá mỏi mệt, trí óc cũng lú lẩn đôi khi phát ngôn bừa bãi. Em cần một chỗ nghỉ ngơi và rồi khi tỉnh táo em tha hồ muốn tra vấn gì cứ tự nhiên.  Mọi chuyện hãy còn đó.

- Tôi không cần sự chăm sóc của anh. Anh đã dùng những phương thức tuyệt chiêu này để chinh phục biết bao nhiêu người đàn bà rồi nhỉ?

Thanh Phước không trả lời, chỉ giữ im lặng.

Vì quá mệt nên Ngọc Bội ngả người ra sau nệm… mắt nhắm lại… như để quên đi tất cả…

Ngọc Bội choàng tỉnh dậy nhìn quanh quất căn nhà và không hiểu mình đã ngủ từ bao lâu. Trên người nàng được đắp bằng chiếc áo vest của Thanh Phước.  Vừa lúc đó Thanh Phước mở cửa bước vào phòng và hỏi:

- Em mới thức dậy à?  Có đói bụng không? Anh pha cho em một ly sữa nhé!

Chỉ vài phút Thanh Phước cầm ly sữa bốc khói đưa cho Ngọc Bội vừa mỉm cười nhìn nàng.

- Em có vẻ đang mệt, hay nằm nghỉ thêm một chút nữa đi.

Sau khi uống hết ly sữa, Ngọc Bội cảm thấy đầu óc còn choáng váng nên không thể gượng đây được, từ từ ngã người xuống giường và lại chìm vào giấc ngủ chập chờn.  Thanh Phước bước đến lấy tấm chăn đắp lên người nàng và hôn nhẹ lên trán rồi bước ra khỏi phòng.

Đến khi Ngọc Bội thức dậy lần thứ hai thì ánh nắng đã rực rỡ bên ngoài cửa sổ.  Bầy chim sẻ cũng đã ríu rít trên những chòm lá xanh.  Ngọc Bội ngồi dậy, bỗng giật mình khám phá ra Thanh Phước đang ngồi bên cạnh.

- Em dậy rồi hở? Có đói bụng không?

Không đợi Ngọc Bội trả lời, Thanh Phước chỉ ới một tiếng nhỏ, tức thì Ái Vân đã bước vào với cái mâm đầy thức ăn điểm tâm. Ái Vân đặt ngay ngắn lên bàn với nụ cười thật dễ thương:

- Mời cô dùng các món ăn này do tự tay em nấu đấy.

Ngọc Bội cầm ly cà phê nhắm một chút mỉm cười khen:

- Cà phê Ái Vân pha ngon quá, chưa bao giờ cô được thưởng thức một ly cà phê tuyệt như của em đấy.

Cô thật quá khen, cô thử trứng này, em cũng tráng đấy.

Ngọc Bội vừa nhìn Ái Vân vừa đưa tay bẻ một mẩu bánh mì phết trứng và ăn ngon lành.

Ái Vân có vẻ sung sướng vì các món ăn tự tay làm lại được cô giáo nồng nhiệt hưởng ứng, quay sang cha Ái Vân hỏi:

- Ba có đói bụng không?  Hay là con mang phần ăn của ba vào đây ăn chung với cô cho vui nhé?

Thanh Phước âu yếm nhìn con:

- Cám ơn con, ba chưa đói. Để lát nữa ba ra dùng điểm tâm với con.

Ái Vân vừa bước đi nhưng bỗng quay lại nói lời thanh minh cho ba.

- Ba dễ thương như thế tại sao cô lại giận ba chứ nhỉ? Cả đêm qua con thấy ba lẩn quẩn ở bên cạnh cô thật là tội nghiệp. Con chưa bao giờ nhìn thấy cảnh như thế. Thôi cô đừng giận ba nữa nhé. 

Ngọc Bội nghe Ái Vân nói như thế có vẻ cảm động cúi xuống yên lặng tỏ ra ân hận đã làm buồn Thanh Phước.  Nhưng vì tự ái nên không mở lời xin lỗi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, cả hai như ái ngại không muốn lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng. Trong ý nghĩ, Ngọc Bội không muốn nghe những lời biện bạch phân trần của Thanh Phước vì thực sự không hiểu trong đầu óc Thanh Phước đang muốn gì.  Nhưng không cách nào hơn phải chấp nhận không tỏ ra một thái độ phản ứng. Cuối cùng Thanh Phước lên tiếng:

- Người đàn ông có một chút địa vị trong xã hội đều có cảm nghĩ tự kiêu là phải chinh phục cho bằng được những người đẹp. Và anh nằm trong trạng thái bình thường đó. Cho đến lúc mới bắt đầu làm quen với Linda, phải công nhận cô ta có nhiều ưu điểm, khuôn mặt đẹp, duyên dáng, nói năng hoạt bát, lịch thiệp, hầu như Linda là đóa hoa diễm tuyệt mà đa số đàn ông đều mơ ước  Anh đã may mắn chiếm được trái tim người đẹp và đã hơn một thời anh đã yêu cô ấy say đắm.  Em nên nhớ anh không phải là người đàn ông hoàn hảo về mọi phương diện.  Mọi chuyện hư hỏng bắt nguồn từ nguyên nhân mẹ Ái Vân mất sớm, anh như người rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm, một khoảng trống buồn phiền.  

Trước khi anh gặp Linda, anh đã gặp nhiều cô gái và rồi thất vọng chạy đuổi theo những bóng hình khác vì thực sự anh không tìm thấy một điểm tương đồng nào. Đến khi gặp Linda, với tài ngoại giao của cô ta cũng như nhan sắc diễm tuyệt, anh có cảm tưởng là anh vừa lòng và sẽ an phận với hạnh phúc, nên anh đã xây cho cô ta Vườn Sen như một thế giới riêng biệt.  Lẽ dĩ nhiên, nếu không vì tình yêu chắc chắn anh sẽ không bao giờ nâng niu người tình đến tuyệt mức như thế. Anh không bao giờ tự dối trá với lòng mình, là anh đã say mê thực tình.  Quả thực ở Linda là một người tình lý tưởng. Ở nhà Linda biết chìu chuộng, biết chăm sóc từng ly từng tý cả những sở thích.  Ở ngoài xã hội Linda là một người đàn bà lịch lãm khôn khéo thông minh. Có nhiều biệt tài sai khiến người khác tuân theo ý mình. Cô ta đang điều hành chi nhánh một công ty hàng không quốc tế nên lương rất cao. Đối với cô ta, tiền bạc không thành vấn đề, miễn là cần tình yêu nồng thắm.  Người đàn bà đẹp chẳng khác như chiếc áo lộng người đàn ông nào cũng muốn chiếm đoạt, nhưng khi đã chiếm được rồi thì muốn chiếm thêm cái khác.

Ngọc Bội ngạc nhiên ngước lên nhìn Thanh Phước:

- Chẳng lẽ tất cả những người đàn bà trên thế gian này đều là đồ chơi của đàn ông các anh sao. Chắc anh bị chị ấy lật tẩy nên anh đâm ra nói xấu để trả thù chứ gì.

- Nhưng anh đâu có phải hạng đàn ông quá tồi tệ đến như thế.  Phải biết dừng lại đúng lúc chứ.

- Tại sao anh còn chạy đuổi?

-  Đến một lúc nào đó, người đàn ông như anh cần một mái ấm gia đình hơn là phiêu lãng đuổi bắt những ảo vọng tình yêu. Cô ấy lại không phải là khuôn mẫu của người vợ hiền, biết thôi thúc bảo vệ hạnh phúc gia đình, cô ấy thích nghi với những hoạt động ngoài xã hội, phóng khoáng về giao tế. Thử hỏi em người chồng nào chịu đựng để vợ mình đi sớm về khuya? Chính vì lý do đó anh chỉ xem Linda như một người tình hơn là người vợ.  Thật tình mà nói Linda không phải là người đàn bà lẳng lơ dâm đãng theo nghĩa của người Đông phương. Cô ta chỉ thích sống theo bản năng sinh động, liều lĩnh, phóng túng trong cung cách yêu đương, chính cô ta khuyến khích anh hãy sống tự nhiên với trái tim mình khi yêu cứ bảo là yêu, kể cả những người đàn bà đẹp mà anh xúc động, như thế cuộc sống mới phong phú. Anh thì quan niệm khác, mình có thể yêu nhiều, nhưng vợ mình không thể yêu thiên hạ được.  Nói như thế anh quá ích kỷ phải không em?

Ngọc Bội cắt ngang lời Thanh Phước:

- Em không tin Linda sẽ là loại đàn bà quá buông thả như thế. Bây giờ chỉ còn có một mình em, để mua chuộc tình cảm của em thì anh tha hồ nói xấu chị ấy.  Nếu quả tình anh không còn yêu say đắm Linda nữa, sao anh lại giam chị ấy ở Vườn Sen để mình tự do bay nhảy?

- Linda lúc nào cũng khuyến khích anh thưởng thức những bông hoa sen xinh đẹp chứ đâu có bảo anh lấy những người đó làm vợ.

- Thật tình em không hiểu tình cảm lung tung của mấy người.

Thanh Phước rít hơi thuốc rồi tiếp:

- Nói như thế không có nghĩa là Linda không biết ghen đâu nhé.  Cũng giống như đối với Vân Nga, cô bé tình nhân đến trước Linda cũng rất dễ thương khả ái, ngoại giao tài giỏi không thua kém Linda, nhưng tất cả những người đàn bà đó đều là những bóng dáng chỉ làm đẹp cho các dịch vụ ngoại giao hơn là làm tròn bổn phận một người vợ. Đối với anh, anh cần một người vợ biết chăm sóc gia đình, như em chẳng hạn. Và anh thú thật, kể từ khi em xuất hiện, mọi chuyện đều thay đổi và y như tất cả những người tình của anh đã chìm vào quên lãng. Anh đã thực sự tuyệt giao với tất cả những người đàn bà khác.  Em mới là hình ảnh người đàn bà lý tưởng mà anh hằng mơ ước từ lâu.

- Không phải chỉ từ khi đến Vườn Sen nói chuyện với Linda em mới biết về những chuyện lăng nhăng tình cảm của anh, hầu như cả thành phố này ai không biết danh tiếng anh về mọi phương diện, nhất là anh được đánh giá như một người đàn ông đa tình.

Thanh Phước phì cười:

- Nếu biết anh là một gã lãng tử thì tại sao em còn hạch xách anh và tra vấn anh làm gì cho mất thì giờ?

- Thực sự, chính em cũng không ngờ sự việc lại xảy ra có tính cách nghiêm trọng đến như thế. Trước đó không phải chỉ có một người mà đã thật nhiều người đã nói về anh.  Nhưng đối với em, khi đã yêu người nào mình phải yêu luôn ưu điểm và khuyết điểm của người đó.

Thanh Phước xúc động trước lời nói chân tình của Ngọc Bội nên nắm vội bàn tay Ngọc Bội đưa lên môi hôn và khẽ nói:

- Em phải nói em hiểu anh tất cả, nhưng em tha thứ cho anh đấy. Từ đây về sau không được tái phạm.

Ngọc Bội yên lặng đỏ mặt bẽn lẽn cúi đầu:

- Ngoài lý do gặp em, anh và Linda còn có lý do khác để chia tay, đó là lúc anh khám phá Linda bắt tình với anh chàng Trương Kiệt, nam chiêu đãi hàng không đẹp trai khỏe mạnh, nhỏ hơn cô ta năm tuổi. Anh ta là một sinh viên còn ngây ngô với cuộc đời nên đối với Linda chẳng khác nào con nai vàng ngơ ngác. Sở dĩ Linda bắt bồ với chàng trai mới lớn này để chứng tỏ với anh cô ta vẫn còn đầy sức quyến rũ và chọc ghen anh, nhưng anh đã không mảy may can thiệp nên chẳng khác nào dầu đổ vào lửa làm cho bùng cháy hơn lửa say đắm giữa hai người và càng ngày càng dữ dội hơn. Đến lúc anh không thể nào chịu nổi nên đành phải cắt đứt mọi sự liên hệ tình cảm.

Thanh Phước hình như không để ý đến sự ngạc nhiên của Ngọc Bội khi nhắc đến Trương Kiệt.

- Em có biết không, Trương Kiệt khá thông minh và không thể kéo dài cuộc tình đầy nhục tính này nên chỉ một thời gian cũng tự rút lui. Vì nghe đâu sau đó anh chàng có người yêu khác.  Để trả thù, Linda liền cho anh này nghỉ việc, chuyện xảy ra cả công ty hàng không đều biết. Con người như thế chắc chắn không bao giờ trở thành một người vợ hiền mẫu mực như ý anh mong muốn. Sự xuất hiện của em hoàn toàn đối nghịch, em hiền lành trong trắng như một đóa hoa quỳnh, tâm hồn em chứa đựng cả một bầu trời bao dung và sâu sắc, em lại có nét duyên dáng quyến rũ và có cái tự kiêu dễ thương như một loài hoa quý, vừa thanh tao và thoát tục. Anh có cảm tưởng đời sống anh cần có em bên cạnh là đủ rồi.

Mỗi lời nói của Thanh Phước như một niềm xúc động tận cùng làm cho Ngọc Bội nước mắt chực chờ trào ra, Ngọc Bội phải cắn nhẹ môi để giữ khỏi bật thành tiếng khóc.

- Nhưng anh nên hiểu một điều là cô ấy vẫn còn yêu anh da diết cơ mà.

- Điều đó cần phải xét lại rồi hạ hồi phân giải, cô ấy thừa khả năng để tạo nên một tình yêu mới một cách dễ dàng. Anh mới chính là người khờ nhất thế giới, tại sao trước khi tỏ tình với em anh không kể hết những tội lỗi của mình để khỏi làm cho em đau khổ khi khám phá ra sự thật. Anh vẫn hiểu dưới ánh sáng mặt trời không có điều gì là bí mật. Chuyện người đàn ông có nhiều tình nhân là chuyện thường, miễn là sau khi cưới vợ phải từ bỏ hết và đừng bao giờ bỏ vợ, bỏ con mới bị lên án nặng nề.

Ngọc Bội suy nghĩ vài giây rồi mỉm cười nhìn Thanh Phước với đôi mắt âu yếm:

- Hôm qua có chuyện hiểu lầm làm cho em thật vừa buồn vừa tức cười là khi anh nổi cơn tam bành hạch hỏi em về chuyện của Duy Lân đã quay về và cầu hôn lại với em, thật anh quá giàu sức tưởng tượng.

- Lúc đó anh tức lên như điên khi nghĩ Duy Lân về nối lại tình xưa. Thôi chuyện đã qua anh thành thật xin lỗi em và từ đây anh chỉ còn lại một mình em thôi. Thể xác và tâm hồn anh đã quá mỏi mệt, thật tình anh không còn thích rong ruổi mãi trên tình trường, anh muốn có một mái ấm gia đình thật sự, quên tất cả còn lại một mình em thôi.

- Không biết những lời anh vừa nói là những lời thốt ra từ trái tim chân thật của anh hay là trong khoảnh khắc giao động mạnh với tình yêu để rồi ngày mai ngựa quen đường cũ, rồi con bướm lại say hương sắc vườn cũ bỏ rơi em như anh đã từng bỏ rơi những người đàn bà xinh đẹp đã đến với anh, nếu mà anh như thế thì chắc là em sẽ đau khổ lắm.

- Không bao giờ tái diễn cảnh tượng đó nữa.  Nếu sau này em biết anh theo một cô gái nào thì xin em hãy nguyền rủa anh với những lời thậm tệ nhất, như…

Ngọc Bội lấy tay bụm miệng Thanh Phước không cho nói tiếp:

- Thôi em hiểu rồi, van anh đừng có thề thốt nữa.

Thuận chiều tình cảm, Thanh Phước ôm lấy Ngọc Bội hôn như bão vào mái tóc, vào đôi mắt và vào đôi môi ngây ngất, cả hai như chìm đắm vào cõi hạnh phúc tuyệt vời.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa chiếu thành vệt trên thân thể hai người.  Ngoài khu vườn buổi sáng mùa thu làn gió thổi nhẹ lung linh mấy cánh hoa hồng đủ màu sắc. Vài con bướm chập chờn bay lượn. Vài con chim lạ từ đâu bay đến đậu trên cành trúc đào hót vu vơ vài tiếng rồi lại vút cánh bay đi.