trăng viễn xứ
người xưa ngẩng đầu nhìn trăng sáng
ta giờ trăng chết ở trong tâm
cố hương trăng khuyết đìu hiu nhớ
dạ lý hoa còn phảng phất hương
trăng cưu mang niềm đau vọng quốc
bỏ đám mây tang tóc bên trời
kẻ lưu đày u hoài đất khách
đạp trăng sầu lên núi rong chơi
bằng hữu như sương hạc bay qua
em như trăng ngọc giếng quê nhà
còn đâu hơi thở tà huy thắm
như ánh sao chiều heo hắt xa
thôi ngẩng đầu chi đêm trăng sáng
một mình nghe biển động xương khô
tháng tám trăng về theo tiếng khóc
từ đáy huyệt sầu cố hương ta
người xưa nay đã chia nghìn kiếp
trăng vẫn chung tình với thế gian
ngày mai xa vắng rồi thi sĩ
trăng lạnh lẽo buồn trong nghĩa trang