chiều qua đồi Liễu Quán
chiều qua đồi Liễu Quán
trâu và người biệt tăm
còn in ngàn lau trắng
vương vấn hoài trong tâm
cố hương tình quyến thuộc
chân tâm mãi hướng về
tiếng chuông còn vọng lạc
bên vực đời u mê
mây vẫn lưu luyến núi
cách biệt mấy trùng quang
người đi hun hút thẳm
cát bụi nào vong thân
chiều qua rừng Liễu Quán
hoa cỏ ngẩn ngơ sầu
ta một mình phiêu bạt
tâm giã biệt về đâu?